Họa Quốc - Thức Yến

Chương 68: 68




Trans: Nhật Nguyệt Phong Hoa
***
"Món canh này tên là canh gà tào phớ, nấu rất tốn thời gian, băm thịt gà và phụ liệu cho thật nhuyễn, lượt qua nhiều lần để loại bỏ tạp chất, cuối cùng rửa sạch đến trắng trong như nước để đạt đến cảnh giới ăn gà mà không thấy gà." Tạ Trường Yến vui vẻ nói, "Đây là trụ trì của chùa Vĩnh Tuyền dạy ta đấy.

Ông ấy muốn ăn mặn nhưng sợ bị người ta phát hiện nên vắt óc nghĩ ra món ăn này, nói với người ta mình chỉ uống canh thôi mà thật ra..."
"Sau đó bị nàng phát hiện nên buộc phải dạy cho nàng đúng không?"
Hai người hiểu ý bật cười.
Món thứ tư là món chính, một chén cơm xào gồm du mạch, lúa mì Thanh Khoa(*), gạo nếp và đậu đỏ, màu sắc rất tươi, hạt nào hạt nấy to tròn, vết dầu bóng loáng nhưng ăn vào không ngậy chút nào, cơm mềm và thơm phức.
(*) Du mạch là một loại hạt trông giống yến mạch.
Lúa mì Thanh Khoa là giống lúa trồng ở vùng Tây Tạng, Thanh Đảo.
"Bệ hạ thường ăn gạo trắng chắc cũng ngán lắm rồi.

Chén cơm với thức ăn thô này rất thích hợp đổi khẩu vị."
Hai món mặn, một canh, một cơm, có lẽ bởi hương vị ngon hoặc vì hiểu được tâm ý của Tạ Trường Yến nên Chương Hoa chén sạch sẽ, ăn xong còn có cảm giác chưa đủ.
Như Ý vui mừng nói với Tạ Trường Yến: "Hiếm khi bệ hạ ăn ngon như vậy, sau này ngày nào ngươi cũng nấu thế đi!"
"Hàng ngày thì chắc là không được, ta đã hẹn với Công Thâu tiên sinh đến thay thế Mộc Gian Ly, một tháng tới đây sẽ sang Cầu Lỗ Quán giúp đỡ.

Nhưng mà ta có thể viết một bản thực đơn để Ngự Thiện Phòng tham khảo."
Như Ý còn định nói gì đó nhưng Chương Hoa đã lên tiếng: "Nàng phải ra biển nên học chút kiến thức tàu thuyền cũng tốt.

Vả lại..." Chàng nói đoạn, nét mặt nghiêm túc, "Thuyền Công Thâu Oa đang làm là tàu chiến."
Tạ Trường Yến hiểu ngay ý của chàng.

Sau khi chế thuốc nổ thành công, bước đầu tiên là dùng vào kênh đào cho nổ núi, bước thứ hai là dùng vào tàu chiến.

Nếu giao chiến với giặc Trình, một bên bắn cung tiễn bình thường, còn một bên dùng hoả tiễn uy lực kinh người, đến khi đó tưởng tượng thôi cũng đủ thấy lấn át đến mức nào.
Trình quốc mạnh về binh khí, muốn đánh bại họ phải rèn vũ khí của Yên kiên cố vững chắc hơn, như thế mới có thể giảm số người thương vong xuống mức thấp nhất, giảm thiểu hao phí, tốc chiến tốc thắng.

Đó cũng là lý do vì sao Chương Hoa rất coi trọng Cầu Lỗ Quán và Công Thâu Oa có thể hống hách khinh người như thế.
Nhất thời, suy nghĩ của Tạ Trường Yến bay xa, cảm thấy bàn tay mình hơi run, không phải sợ mà là hưng phấn.
Chương Hoa cũng nhận ra, hay nói cách khác, ngay từ lần đầu tiên nàng ghép xe chiến thì chàng đã nhận ra cô gái này không hề sợ hãi trước chiến sự, mà còn rất hứng thú.


Điểm này có lẽ được di truyền từ Tạ Duy Thiện.
Trong lòng Chương Hoa bỗng dâng lên một cảm giác khó nói nên lời, cảm giác số mệnh đã an bài.

Dường dường trong âm thầm lặng lẽ, ông trời biết chàng cô độc nên sắp xếp hai cha con này đến bên cạnh chàng, một người thay đổi vận mệnh của chàng lúc nhỏ, một người đồng hành với chàng ngay giờ phút này.
Cô gái mười lăm tuổi ngồi trước bàn, đôi mắt trong sáng lương thiện, cười mỉm xinh xắn, thông minh hơn, dũng cảm hơn những người con gái bình thường khác.

Vốn dĩ nàng có thể sống một cuộc đời khác bình đạm, vui vẻ và tự do hơn, nhưng tạo hoá trêu ngươi, nàng không thể không đồng hành cùng chàng.
Trời giao trọng trách lớn lao cho người...
Bông hoa tuyệt thế vùi xuống bùn, cánh bướm vô song nhốt trong khe núi.

Đánh đổi mọi sự mềm yếu để đối lấy chút ánh sáng le lói nơi cuối con đường.

Ngoài tiếp tục đi về phía trước thì chẳng còn con đường nào có thể lựa chọn.
Đây là số mệnh, của chàng và cũng là của Tạ Trường Yến.
Chương Hoa ra về không bao lâu thì Mạnh Bất Ly trở lại, vừa bước vào đã quỳ xuống trước mặt Tạ Trường Yến.
Tạ Trường Yến nghe tim mình rơi độp một tiếng: "Thất bại rồi?"
"Chết rồi."
Thì ra, Mạnh Bất Ly theo dõi người kia, cả chặng đường rất bình thường, mãi đến khi đi ngang một nông trang nọ thì bất chợt một cây kim độc bắn ra từ trong cửa sổ, bắn chết gã ta.
Trong lúc khẩn cấp, Mạnh Bất Ly hô lên câu nói nhanh nhất trong đời: "Ai giết ngươi? Ai?"
Song, gã ta co giật mấy cái, mắt trắng dã rồi tắt thở, đến cuối cùng cũng chẳng nói được chữ nào.
Mạnh Bất Ly mang kim độc về.

Tạ Trường Yến lấy khăn buộc tay mình lại rồi mới cầm kim lên, đầu kim còn sáng màu xanh xanh, dễ thấy là loại độc rất lợi hại.
"Ngày mai ta đi Cầu Lỗ Quán xem xem có thể tìm ra nguồn độc không.

Xem qua kẽ răng của người đó chưa? Có ký hiệu của Như Ý Môn không?"
Mạnh Bất Ly gật đầu rồi lắc đầu.
Ý là răng của gã ta không có vấn đề gì, không phải đệ tử Như Ý Môn.

Thế thì người này và người theo dõi nàng ở Tân Châu không phải cùng một bọn.
"Cũng không thể loại trừ khả năng hắn có liên quan đến Như Ý Môn.

Sau này huynh và ta ngoài ra phải cẩn thận hơn nữa mới được." Còn phải nhắc nhở Công Thâu Oa chú ý phòng vệ nữa, cũng không biết tên đệ tử gian tế kia đã bị tóm hay chưa.


Nếu không chuyện tàu chiến tiết lộ ra ngoài, hậu quả sẽ rất khó lường.
Tạ Trường Yến ngẩng đầu nhìn những tầng mây chất chồng lên nhau trên bầu trời mà cảm thấy như đang đè lên trái tim nàng.
"Chát!" Tiếng tát chói tai vang lên trong phòng khách của phủ trưởng công chúa.
Phương Uyển ôm mặt xin tha: "Điện hạ bớt giận! Điện hạ bớt giận!"
"Ta đã nói không cần để ý đến Tạ Trường Yến, tại sao ngươi còn tự ý cho người theo dõi nàng ta?" Trưởng công chúa tức giận nói.
"Con không có ý gì khác, con chỉ phái Viễn thúc trông chừng nàng ta, muốn xem xem nàng ta quay về làm gì...!Xin lỗi điện hạ, là lỗi của con! Con, con, con quá lo lắng, mỗi lần đối đầu với Tạ Trường Yến là con, con đứng ngồi không yên, không biết phải làm sao..."
"Ngươi có biết Tạ Trường Yến nhìn qua là không quên, tuệ nhãn trời sinh, cho dù giả dạng thế nào cũng không qua mắt được nàng ta không?"
"Con, con không biết ạ..."
"Ngươi đánh rắn động cỏ, Tạ Trường Yến chắc chắn sẽ đề phòng, đến khi nàng ta hành động thật thì chúng ta không dễ giám sát nữa.

Đồ vô dụng!" Trưởng công chúa đá nàng ta một cái.
Phương Uyển khóc lóc ôm chân bà ấy nói: "Điện hạ thứ tội! Xin tha cho con lần này đi mà thẩm thẩm..."
Trưởng công chúa nghe thấy hai chữ thẩm thẩm, người thoáng đơ ra, nét phẫn nộ trên mặt cũng dịu bớt.
"Thẩm thẩm, con sai rồi, xin người tha thứ cho con..."
Phương Uyển tiếp tục gào khóc.

Đúng lúc này, thái giám ngoài cửa hô: "Hội Uý quận chúa đến..."
Chút tức giận còn lại của trưởng công chúa lập tức tan biến, nói: "Còn không mau lau nước mắt đứng dậy? Muốn để Hội Uý trông thấy à?"
Phương Uyển vội vàng lau nước mắt đứng lên, cố nặn ra một nụ cười.
Ngay sau đó, Hội Uý quận chúa giận dữ xông vào: "Mẹ! Ngày tháng thế này con chịu hết nổi rồi! Con muốn hoà ly! Hoà ly!"
(5)
Hội Uý quận chúa đã xuất giá vào mùa xuân năm ngoái nhưng suốt ngày cãi nhau với phu quân Phạm Ngọc Cẩm, không dưới một lần nổi giận bỏ về nhà mẹ đòi hoà ly.
Do đó, trưởng công chúa cũng không ngạc nhiên.

Bà ấy rót một ly trà nóng đưa cho Hội Uý, dịu giọng nói: "Lại nổi giận chuyện gì nữa? Đừng nóng đừng nóng, nói cho mẹ và Uyển Uyển nghe nào..." Vừa nói vừa ra hiệu với Phương Uyển.
Phương Uyển vội lấy lòng nói: "Phải đó quận chúa, lần này Phạm lang quân lại gây ra chuyện hoang đường gì nữa thế?"
"Uyển Uyển, tỷ phải nghe kinh nghiệm của ta, đừng có lấy chồng! Trước khi lấy chồng thì như lá ngọc cành vàng, quý như châu báu, lấy chồng rồi thì chỉ còn là cọng cỏ thôi! Mẹ, cho con hoà ly đi mà, con muốn về ở với mẹ, chúng ta nương tựa vào nhau sống cả đời không phải cũng rất tốt sao? Sao phải để con chịu đựng đám người Phạm gia cho thêm tức chứ!" Hội Uý nói rồi bật khóc nức nở.
Trưởng công chúa nhướn mày: "Con nói người ở Phạm gia chọc giận con sao?" Lúc trước Hội Uý nổi giận đều do bất hoà với Phạm Ngọc Cẩm, người nhà Phạm thượng thư rất khách sáo, không dám bất kính.

Bây giờ nghe ý của con gái, người nhà họ cũng bắt đầu phô trương thanh thế rồi?

Hội Uý quận chúa bèn kể lại đầu đuôi câu chuyện.
Phạm Ngọc Cẩm là tên công tử bột có tiếng ở kinh thành, ngày ngày rảnh rỗi chỉ biết ăn uống vui chơi.

Dạo trước say mê đấu ngựa, một hôm ra ngoài bắt gặp một con ngựa gầy, vừa nhìn là biết ngựa tốt bèn bám riết theo chủ nhân đòi mua.

Người chủ đó không những không bán còn đập cho hắn một trận.

Song, có câu không đánh không quen, người kia chính là tân võ cử trạng nguyên Hàn Phong, từ đó Phạm Ngọc Cẩm mặt dày đi theo đòi kết bạn với người ta.
"Không màng thân phận mà kết giao với võ phu xuất thân quê mùa thì cũng thôi đi, còn muốn tòng quân với người ta, mẹ, mẹ nói xem có phải hắn ta điên rồi không? Điên hơn nữa là cha chồng, ông ta không ngăn cản mà còn cổ vũ hắn, mở mồm là khen con trai có chí hướng, chim ưng nên bay lượn trên bầu trời.

Bay bay bay, cái bộ dạng gà trống trụi lông đó của Phạm Ngọc Cẩm mà bay được á?" Hội Uý quận chúa vừa khóc vừa nói, nắm tay trưởng công chúa, "Mẹ, mẹ phải làm chủ cho con đó..."
"Con nói là Ngọc Cẩm muốn tòng quân, mà Phạm thượng thư đồng ý rồi?"
"Vâng, đêm đó mẹ hắn đến phòng con, lải nhải khuyên răn.

Con nghe mà nổi cáu, ngày tháng tươi đẹp sống đủ rồi, tự tìm đường chết à.

Biên cảnh khổ cực như thế, há loại người yếu ớt như Phạm Ngọc Cẩm có thể chịu được?"
Trưởng công chúa im lặng như có điều suy tư.
"Huống hồ hắn đi một lần là mấy năm, con phải làm sao? Ở goá ư? Như thế chi bằng hoà ly, hắn thích chịu khổ chịu mệt thì mặc xác hắn, con về phủ phụng dưỡng mẹ!"
Trưởng công chúa thở dài, vỗ vỗ vai con gái: "Con có lòng như vậy mẹ cũng vui rồi, nhưng hôn nhân đại sự sao có thể nói bỏ là bỏ, con tạm thời nhẫn nhịn thêm ít lâu, để mẹ thử xem có thể khiến Ngọc Cẩm đổi ý không."
Trưởng công chúa lại khuyên bảo một hồi, cuối cùng bảo các thị nữ đưa Hội Uý quận chúa đi tắm rửa chỉnh trang.
Sau khi Hội Uý quận chúa nghẹn ngào lui ra, trưởng công chúa rơi vào trầm tư.
Phương Uyển không dám đi, cẩn thận hỏi: "Điện hạ, cần con khuyên quận chúa thế nào ạ?"
Ánh mắt trưởng công chúa nhấp nháy bất định, qua hồi lâu mới thở dài thườn thượt.
Từ khi Phương Uyển vào phủ đến nay, lần đầu tiên thấy tâm trạng trưởng công chúa nặng nề như vậy, tim nàng ấy đập thình thịch: "Sao, sao thế ạ?"
"Chuyện Phạm Ngọc Cẩm tòng quân e là không thể thay đổi.

Mấy ngày này ngươi hãy ở bên Hội Uý, thử khuyên con bé chấp nhận chuyện này đi."
"Tại, tại sao ạ?"
Trưởng công chúa bước đến sờ vỏ kiếm trên giá, ánh mắt thâm trầm: "Bệ hạ nghĩ xa hơn chúng ta, mà lão hồ ly Phạm Lâm Quân đó chắc là đã phát giác được gì nên đưa ra chọn lựa."
"Ý của điện hạ là?"
"Ngươi có biết vì sao ta gả Hội Uý cho Phạm Ngọc Cẩm không?"
Phương Uyển suy nghĩ thận trọng một lúc rồi đáp: "Một là vì gia nghiệp của Phạm gia sung túc, Phạm Lâm Quân lại nổi tiếng là người tốt tính, sẽ không bạc đãi quận chúa.

Hai là vì Phạm Ngọc Cẩm tuy ăn chơi trác táng nhưng phẩm tính đơn thuần, lương thiện, là người có thể ký thác.

Ba là vì tính cách Phạm phu nhân mềm mỏng, không khó hầu hạ."
"Những gì ngươi nói đều đúng, nhưng quan trọng nhất là, Phạm gia là phái bảo hoàng.


Bất kể thế cục có thay đổi thế nào, bọn họ vĩnh viễn đứng về phía kẻ nắm quyền lực.

Lúc hoàng huynh tại vị, bọn họ một lòng trung thành với hoàng huynh.

Sau khi bệ hạ kế vị, bọn họ lại toàn tâm với bệ hạ.

Mà bệ hạ cũng hiểu rất rõ sự trung thành của bọn họ."
Phương Uyển biến sắc, nghe ra ẩn ý trong lời của trưởng công chúa.

Từ sau lần nghe lén Thu Khương và trưởng công chúa nói chuyện, nàng ấy đã có một suy đoán táo bạo, đó là trưởng công chúa có ý nghĩ không trung quân! Nhưng hai năm nay không thấy bà ta có động tĩnh gì nên nàng ấy cứ nghĩ mình đoán sai rồi.

Bây giờ nghe ý của trưởng công chúa rõ ràng là muốn chừa đường lui về sau cho mình!
"Chuyện ta đang mưu đồ, nếu bại sẽ thịt nát xương tan, nhưng nếu thành rồi, cũng chưa chắc có kết cục tốt đẹp.

Phó thác Hội Uý cho Phạm gia, hy vọng đến lúc thế cục sụp đổ có thể giữ một mạng cho con bé."
Phương Uyển lắp ba lắp bắp nói: "Điện, điện hạ, chuyện người mưu đồ...!là, là gì vậy?"
Ánh mắt trưởng công chúa lướt qua một vòng trên mặt nàng ta, Phương Uyển sợ đến run cầm cập.
"Chuyện ta mưu đồ...!ngươi thật sự muốn biết ư?" Bà ta bước một bước về phía Phương Uyển.
Hai chân Phương Uyển mềm nhũn, ngã rạp xuống đất: "Con sai rồi, con không hỏi nữa, không hỏi nữa!"
Trưởng công chúa cười lạnh: "May là ngươi kìm cương trước vực, dừng lại kịp thời.

Nếu không, ngu xuẩn như vậy, ta e là không thể giúp ngươi ngồi lên vị trí hoàng hậu rồi."
"Con, con vẫn còn cơ hội thành, thành hoàng hậu?" Mặc dù sợ nhưng nghe đến đây, đôi mắt Phương Uyển vẫn sáng lên.
Trưởng công chúa bắt được nét mặt của nàng ấy, cười nói: "Đương nhiên."
"Chất nữ nhất định sẽ nghe theo mọi sự sắp xếp của điện hạ!" Phương Uyển cảm tạ vạn phần.

Đúng lúc này có thị nữ đến báo Hội Uý quận chúa tìm Phương Uyển, thế là Phương Uyển bèn lui ra.
Trưởng công chúa nhìn theo bóng lưng rời đi của nàng ấy, ánh mắt trở nên lạnh lẽo: "Không những ngu xi mà còn tham lam, sớm muộn cũng làm hỏng chuyện lớn của ta." Nói đoạn, bà ta thở dài, "Nhưng Hội Uý không xa nó được, thôi vậy, nể tình Hội Uý và Thanh Trì..."
Nhắc đến Phương Thanh Trì, trưởng công chúa lại đưa tay sờ lên vỏ kiếm kia: "Sắp trở về rồi nhỉ? Cũng nên trở về rồi...!hai mươi mốt năm rồi..."
Đời người như một giấc mộng.
- Hết hồi 16 -
NNPH lảm nhảm:
Chương sau không có biến gì hết nhưng là một chương rất hay, ít nhất đối với t là vậy.

.