Họa Quốc - Thức Yến

Chương 77: 77




Chương Hoa cười: "Lâu lắm không gặp, ngài vẫn thích vui chơi như thế." Mấy năm qua, chàng và Hách Dịch thường thư tín qua lại, toàn nói những chuyện linh tinh.

Hách Dịch giống như một người bạn lâu năm của chàng, giữ một khoảng cách không xa không gần, không quá thân cũng không xa lạ.
Vì vậy, khi Hách Dịch nói tiếp "Sao mà so với ngài được? Nếu người ta biết mục đích thật sự của ngài trong chuyến đi Trình này, e là sẽ ói máu mất.", Như Ý bất giác siết chặt tay Cát Tường.

Sao Nghi vương lại biết mục đích thật sự của bệ hạ?
Cát Tường ra hiệu bảo hắn đừng nóng ruột.
Chương Hoa cười nói: "Nào có nào có.

Gần đây ta hơi ham thú chơi bời một chút, tuy không phải chuyện gì hay ho nhưng cũng tốt hơn ai đó bị truy sát tới mức ướt như chuột lột rồi trốn lên thuyền giặc."
Như Ý thở phào, hình như Nghi vương không biết bệ hạ đến vì Tạ Trường Yến.
"Ái chà chà, ta gặp hiểm mà không loạn, hoá nguy thành an, chứng tỏ ta thông minh hơn người, phúc lớn mạng lớn, bách tính biết được chỉ càng thêm yêu mến và kính trọng ta hơn thôi.

Nhưng ai kia bỏ dân bỏ nước, chạy tới nước khác, lấy lý do chúc thọ để làm chuyện bí mật, như vậy mới làm bách tính thất vọng đấy."
Như Ý thấy căng thẳng, xem chừng Nghi vương biết chuyện rồi!
Lúc này, một giọng nói bỗng vang lên: "Chúng ta nói chuyện chính đi."
Một giọng nói như băng thanh ngọc kết, êm dịu, dễ nghe, tiết tấu thong thả.

Mặc dù là lần đầu tiên nghe thấy nhưng Như Ý đoán chắc người này chính là Cơ Anh.
Căn phòng tối mịt rơi vào yên tĩnh trong chốc lát.
Cuối cùng, Hách Dịch bật cười: "Xem kìa, hai ta bận hàn huyên, lạnh nhạt Kỳ Úc Hầu, ngài ấy ghen rồi."
Chương Hoa cũng bật cười.

Như Ý không khỏi mím môi, cười đến đuôi mắt cong cong.


Điểm thú vị trong câu nói này phải kết hợp với "nhật nguyệt cùng toả" trước đó.

Hách Dịch không chỉ tỏ ý cười nhạo danh đoạn tụ của Chương Hoa, còn kéo cả Bạch Trạch xuống nước.
Song, giọng Cơ Anh không hề thay đổi, vẫn rõ ràng và bình tĩnh: "Trong vòng mười năm, khai thông toàn bộ năm bến cảng Quảng Độ, Hán Khẩu, Bân Dương, Hàn Cừ, La Châu, cho phép Nghi quốc xây dựng Thị Bạc Ti(*) ở năm nơi này, tất cả thuế giao dịch giảm bảy phần."
(*) Quan phủ quản lý việc giao dịch mua bán, tàu thuyền qua lại trên biển.
Tiếng cười của Hách Dịch tắt phụt.
"So với điều kiện mà Trình tam hoàng tử đưa ra là nhường ba mươi vạn lượng bạc lợi nhuận mỗi năm, có phải điều kiện này hợp ý Nghi vương bệ hạ hơn chăng?"
Như Ý rất ngỡ ngàng.

Không ngờ Nghi vương âm thầm cấu kết với tam hoàng tử Di Phi, Trình tam hoàng tử còn cho Nghi quốc nhiều tiền như vậy! Chẳng phải Yên quốc là quốc gia mạnh nhất trong bốn nước ư? Chỗ dựa của đám người này chẳng phải nên là bệ hạ ư? Bọn họ lại không bỏ đồng nào cho bệ hạ hết!
Như Ý tức đến run người, Cát Tường bên cạnh cúi đầu không nhịn được cười.
Hách Dịch im lặng hồi lâu mới đáp: "Ý ta thế nào sao mà ngươi đoán được?"
"Ta không cần biết ý bệ hạ, ta chỉ ra giá mà thôi."
"Từ khi nào mà dạ đế của Bích quốc như ngươi cũng muốn làm chủ đến cả chuyện của Trình quốc vậy?"
"Từ khi Trình vương trở thành khách của ta."
Như Ý rùng mình, thì ra Trình vương bị Cơ Anh chặn giữa đường bắt đi! Y muốn làm gì? Y bắt Trình vương, mời bệ hạ và Nghi vương đến đây, là là là là muốn bắt gọn một mẻ sao?
Phải làm sao đây? Thế này há chẳng phải họ rơi vào miệng cọp rồi?
Cát Tường thấy Như Ý khi thì đắc ý khi thì nổi giận khi thì lo lắng, lòng thầm nghĩ chả trách bệ hạ thích huynh ấy, thời điểm đang căng thẳng mà trông thấy một người đứng bên tinh thần lúc nọ lúc kia thế này thì cũng giải toả được chút áp lực.
Bấy giờ, Hách Dịch lên tiếng: "Quả nhiên...!là ngươi."
"Tại sao không thể là ta?"
"Ta luôn cảm thấy kỳ lạ, Chiêu Doãn tuổi trẻ ngông cuồng, dã tâm hừng hực, thêm cả hắn vừa dẹp yên nội loạn, đương là lúc tham vọng lên cao nhất.

Đến cả ta thỉnh thoảng ngang qua Bích quốc còn gặp ám sát mấy lần, huống chi một miếng thịt to như Trình quốc mà lại sơ sài như thế, chỉ cử một hầu gia vừa mới phong hiệu và một tướng quân xuất thân đồ tể đi sứ."

Thực ra, điều này Yên vương và Cát Tường cũng đã thảo luận qua, mà bây giờ, đáp án đã nổi lên trên mặt nước.
"Quả nhiên là còn giấu nước cờ khác." Hách Dịch khẽ thở dài, "Ta cứ nghĩ con cờ đó là Ngu cô nương, bởi vì nàng ấy quá thông minh, cũng quá thần bí."
Như Ý giật mình, họ đang nói đến cô nương mà bệ hạ tặng đàn cho ấy ư?
"Địa vị của nàng rất cao quý, rất quan trọng, điểm này không có gì để nghi ngờ.

Song, những điểm khác thường trên người nàng ấy quá nhiều, bí ẩn quá nhiều, vậy nên, sau đó ta loại trừ nàng ấy đầu tiên.

Có lẽ đối với người khác, làm việc phải nhìn toàn diện nhưng đối với ta, ta chỉ chú trọng nhìn người.

Ta nhìn người của Ngu cơ nương, ta dám chắc nàng ấy có liên quan đến chuyện nào đó nhưng tuyệt đối không phải người giật dây.

Bởi vì nàng ấy quá lương thiện.

Một người vì không muốn bạn đồng hành trên thuyền hy sinh mà thà rằng phá hoại kế hoạch của quân vương nhà mình cũng phải thả bằng được hoàng đế nước khác, dù cho có thông minh cỡ nào thì đối với một người cầm quyền mà nói, nàng ấy chắc chắn không đáng tin cậy.

Hôm nay nàng có thể chống lại mệnh lệnh vì hai trăm mạng người, ngày sau cũng có thể vì hai ngàn, hai vạn mạng người mà phản bội lần nữa.

Do đó, Ngu cô nương không phải." Hách Dịch nói hết một tràng mà Như Ý chẳng hiểu gì cả, cuối cùng kết luận.
Lúc này, Yên vương im lặng lắng nghe nãy giờ chợt nghĩ tới điều gì, bật cười: "Tiện đây nói thêm, nàng ấy đánh đàn quá hay.

Một người có thể đánh ra tiếng đàn kỳ ảo xót xa như thế, không phải loại người có thể thao túng chính trị, thứ tanh máu, bẩn thỉu và đen tối đó."
Như Ý lén lườm chàng một cái, nếu Tạ Trường Yến có mặt ở đây thì hay biết mấy, phải để nàng ta nghe những lời này của bệ hạ, tốt nhất là thấy được bệ hạ tặng đàn cho Ngu cô nương gì gì đó kia.


Nhưng mà ngẫm lại, tính cách Tạ Trường Yến nói nghe hay chút là cởi mở, nói toẹt ra là ngốc nga ngốc nghếch, trông thấy rồi cũng chẳng làm được gì.

Sau đó nghĩ Tạ Trường Yến hiện nay sống chết ra sao còn chưa rõ, Như Ý lập tức tỉnh táo lại.
Sở dĩ đến bây giờ bệ hạ còn ở lại đây, bị một tên Bạch Trạch cỏn con khống chế, phải nghe mấy lời vớ vẩn của y, là vì chàng không muốn bỏ lỡ cơ hội cuối cùng có thể tìm kiếm Tạ Trường Yến.

Nếu như Trình vương có thể rơi vào tay Cơ Anh, vậy thì có khi nào Tạ Trường Yến cũng đang nằm trong tay y.
Nghĩ đến khả năng này, Như Ý mở to mắt, trái tim đập thình thịch thình thịch.
Bên kia, Hách Dịch đã nói gần xong: "...!Điều kiện của ngươi đúng là rất hấp dẫn, vốn dĩ ta không có lý do nào để từ chối, tiếc là..."
"Tiếc cái gì?"
"Chỉ tiếc rằng, ta ganh tị." Hách Dịch vừa cười vừa nói nhưng nụ cười đầy sắc bén, "Ta quá ganh tị đi thôi, mà một khi ta đã ganh tị thì sẽ không cân nhắc điều kiện nào tốt hơn, lợi nhuận nhiều hơn.

Huống chi, cho dù là thương nhân cũng phải giữ chữ tín chứ.

Ta đã đồng ý với Di Phi trước đó, dưới điều kiện đối phương không huỷ giao kèo, tuyệt đối không có chuyện nuốt lời.

Vậy nên, thật xin lỗi, Kỳ Úc Hầu, làm ngươi uổng công một chuyến rồi."
Cơ Anh im lặng.
Chương Hoa đằng hắng mấy tiếng, nói: "Nói như vậy hình như ta cũng có lập trường để ghen tị rồi.

Bởi vì ta từng nói thời nay chỉ có Hách Dịch có thể sánh với ta, nay đến cả Hách Dịch cũng bắt đầu thấy ghen tị với một người, chuyến đi Trình quốc này quả là thu hoạch không ít."
Như Ý hơi bất ngờ, tối nay bệ hạ đang diễn kịch sao? Lời nói đùa ngả ngớn thế này thật khác xa tính cách của chàng.
Hách Dịch lập tức thốt lên: "Nè, ngài đừng có mà cái gì cũng học theo ta chứ được không hả?"
"Vớ vẩn, ta học theo ngài lúc nào?"
"Còn bảo không có? Năm đó ta khen rượu Hầu Nhi của Việt Lĩnh ngon nhất, thế là ngài phái người vượt ngàn dặm xa xôi đi bắt khỉ về ủ rượu cho ngài..."
Như Ý sửng sốt, khi nào cơ? Có đâu nhỉ, bệ hạ có từng bắt con khỉ nào về ủ rượu đâu.

Mấy năm qua, ngoài nuôi bướm ra thì gần như chàng chẳng còn sở thích nào khác.
Thế mà Chương Hoa vẫn tiếp lời: "Ngài còn có mặt mũi nói à? Để bắt được con khỉ đó ta phải lao tâm khổ tứ biết là bao nhiêu, còn phải giấu tai mắt của thái phó và các đại thần lén lút phái người đi, ai dè bắt về rồi nó có biết ủ rượu đâu!"

"Khỉ ở trong núi mới ủ được, ngài bắt về cung, ngày ngày cho người canh giữ làm nó sợ gần chết, ủ ra được mới là lạ đó!"
Hai người cứ thế tranh cãi qua tranh cãi lại.
Như Ý dần hiểu ra, bệ hạ đang liên thủ với Hách Dịch đối phó Cơ Anh.
Quả nhiên Cơ Anh lên tiếng ngắt lời họ: "Vì sao Yên vương không nghe thử điều kiện của ta trước?"
Chương Hoa cười ha ha nói: "Điều kiện? Ta thấy thôi khỏi đi.

Cho dù ngươi mang cả Trình quốc dâng lên cho ta, ta cũng không có hứng thú.

Đại Yên ta đất rộng sản vật phong phú, không thiếu thứ gì, binh hùng tướng mạnh, có thể tự túc.

Một hòn đảo cách biển nhỏ thế này, đất đai bạc màu, còn là vùng đất chưa khai hoá, con người hung tàn, ta giành lấy có tác dụng gì?"
Như Ý gào thét trong lòng, bệ hạ ơi ngài thật biết nói dối không chớp mắt! Trong lòng ngài có nghĩ như vậy đâu! Không phải từ nhỏ ngài đã muốn diệt Trình quốc sao? Thuỷ quân hai châu Ẩn Ương đã bao vây ngoài cửa nhà người ta rồi kìa, ngài còn ở đây giả vờ thanh cao, thật là, thật là...!tuyệt vời quá đi! Không hổ là vua của Đại Yên!
Cơ Anh nghĩ ngợi rồi nói: "Nếu như điều kiện của ta không phải một nước thì sao?"
"Không phải nước vậy là cái gì?"
"Ừm, thứ khác, ví dụ như..." Cơ Anh chậm rãi nói, "Vật sống nào đó?"
Mặt Chương Hoa biến sắc.

Như Ý bên cạnh lập tức cảm nhận được sự căng thẳng của chàng.
Tiêu rồi tiêu rồi, chắc chắn Tạ Trường Yến đang nằm trong tay Cơ Anh! Như Ý thót tim.
Cơ Anh cất lời: "Ngươi còn chờ gì nữa?"
Tiếng cọt kẹt vang lên, cửa phòng mở ra, ánh sáng chiếu vào căn phòng nhỏ u tối, đồng thời, một người xuất hiện ở cửa.
Người đó bưng một chiếc hộp, từ từ tiến vào phòng, ánh trăng vẽ ra đường nét cơ thể nhỏ bé gầy gò của hắn.
Như Ý tròn mắt khó tin, hắn đã đoán ra người này là ai rồi.

Như Ý hô lên một tiếng, đang định mở miệng thì bị Cát Tường nhanh nhẹn bịt miệng lại.
Chương Hoa cau mày, gọi tên người nọ: "Tiết Thái?"
Như Ý vẫn luôn rất muốn gặp Tiết Thái..