Âu Dương Vũ Thần rũ bỏ hoàn toàn vẻ bề ngoài sang trọng và khí chất vốn có của một người chủ tịch như thường lệ, mà bây giờ chỉ còn lại một dáng vẻ xót xa!? Người đàn ông ngồi bên lệ đường khóc đến thê lương nằm vật vã ở đấy..
Diêu Kì bất lực nhìn anh không nói gì.
Nhưng bây giờ quay về Lí Cung Dương chắc sẽ đến sáng mất, nhưng để ý một chút thì nơi mà anh đang hướng về đó là Lí Cung Nam, không phải anh muốn quay về nhà của ông bà chủ kia chứ??
Ngẫm lại cũng đúng thiếu phu nhân là đã qua đời rồi, bên cạnh anh cũng chả còn ai ngoài Diệp Tiêu và Thiệu Huy...
Hơn cả như vậy nữa Diêu Kì hiểu rằng người đàn ông có vỏ bọc mạnh mẽ thế này, thật ra bên trong cực kì yếu đuối!
- Diêu Kì, con đưa người này đến đây?
Hết cách, Diêu Kì cũng chỉ đành lái xe đưa Vũ Thần về Lí Cung Nam cùng với ông bà chủ. Như vậy có vẻ ổn hơn đó?
- Phu nhân.. Người đừng giận chủ tịch nữa thật sự anh ấy đã hối hận cực hạn rồi. _ Một bên phải dìu Vũ Thần, ngoài ra còn phải giải thích cho phu nhân a.
- Nếu đã hối hận, thì ngay từ đầu đừng có làm. Con nói xem? Có ai có thể tiếp tay cho kẻ khác hại gia đình mình tựa như cái thằng não ngắn này chứ! _ Hạ Linh nhìn đứa con bà đứt ruột sinh ra lại không hề hiểu biết gì về tình yêu là có chút cay đắng.. Nhưng chuyện đó.. bà vẫn chưa thể nguôi ngoai được lắm vì con dâu của bà là một người rất tốt.
Bởi vì tiếng ồn ở phía dưới, Lãnh Hiên ông cũng không ngủ được mà đã thức.
Nhìn đứa con trai của mình, ông bà có vẻ vừa tức nhưng lại vừa thương? Suy nghĩ mãi một hồi, không còn cách nào khác nên cả hai mới để Diêu Kì dìu Vũ Thần vào bên trong nhà! Cậu đặt anh xuống ghế ở ngoài phòng khách, xong rồi định đi về thì được bà chủ kêu lại!
- Diêu Kì, nó trong tình trạng thế này.. đã bao lâu rồi? _ Âu Dương Lãnh Hiên ngồi nghiêm nghị ở cạnh bên, nét mặt không vui hiện rõ, chỉ có thở dài thôi.
- Sau khi sự thật về Địch Uyên giả mạo Thư Di, thì anh ấy mỗi ngày đều sẽ thế này. _ Ngồi trả lại câu hỏi của ông chủ, nét mặt của Diêu Kì cũng căng thẳng?
Gia đình gì đâu mà từ đời cha đến con ai cũng đều toát ra sự lạnh lẽo này hả.
Trình Hạ Lanh từ trong bếp đi ra, pha cho anh một ly nước chanh nóng. Mặc dù giận vẫn giận, nhưng chung quy lại nó vẫn là đứa con duy nhất của mình.
Bà dìu anh ngồi dậy, từ từ cầm ly nước cho anh uống. Thằng con trời đánh đã biết rõ bà ghét mùi rượu thế nào chứ! W.e.b.T.r.u.y.e.n.O.n.l.i.n.e.z.c.o.m Vậy mà hôm nay uống say rồi đến đây.
Vũ Thần mắt cứ lim dim nhưng thật là anh cảm nhận được một hơi ấm ở bên cạnh. Hơi ấm đã lâu lắm rồi anh chưa được cảm nhận. Đó là hơi ấm của mẹ.
- Mẹ... _ Vũ Thần mặc dù có men rượu ở trong người nhưng chắc chắn vẫn có thể nhận ra được bà đang chăm sóc kế bên cho mình! Anh nhẹ nhàng ôm mẹ của mình vào lòng, một chút chẳng nỡ buông ra. Anh nhớ gia đình mình quá.
- Ừ, có gì nói không?? _ Trình Hạ Linh bà vẫn giả vờ không hề quan tâm chút nào nhưng trong lòng rất là cảm động.
- Con sai rồi, con thật sự sai rồi! _ Anh bây giờ hệt như một đứa trẻ ôm mẹ cứ thế mà nũng nịu như con nít ba tuổi a.
- Nếu đã sai... Tại sao từ đầu, ba mẹ đã khuyên rất nhiều vẫn không nghe hả.
Không gian xung quanh im lặng, cả bà và ông Lãnh Hiên vẫn đang chờ trả lời của con trai mình. Bề ngoài nói vậy đó thôi, nhưng trong thâm tâm, ông bà là chỉ muốn dành hết những mọi thứ tốt đẹp nhất để dành cho con mình đó mà
- Bởi vì con không nhận ra rằng từ lâu con đã rất yêu Uyển Đình, là con ngu..
- Mọi quyết định sai lầm đều có những hậu quả chờ ta ở phía sau. Con có thấy không? Con mất đi người mình yêu đó chính là kết quả thích đáng nhất rồi?!
Câu nói của ông Lãnh Hiên quá đúng.
Mất đi người mình yêu, kết quả này có phải là đã nặng nhất rồi không? Giống hệt như mình mất đi ánh sáng ở đời...
Người đàn ông mang tên Âu Dương Vũ Thần đứng trên vạn người.. cuối cùng lại bị đánh gục và hối hận vì tình yêu!