Hoa Tàn Hoa Khai

Chương 106: Pn3



Vân phủ

“Cô Hồng, đệ phải ra ngoài bây giờ sao?” Vân Cô Nhạn gọi đệ đệ đang thay quần áo, hỏi.

“Ừ.” Bình thản trả lời một cách ngắn gọn.

“Ăn cơm rồi hãy đi, đồ ăn hôm nay tự tay ta nấu, có cả cá sốt chua ngọt mà đệ thích ăn này.” Vân Cô Nhạn bưng đĩa cá, nói.

“Không được, chuyện bệ hạ muốn lập Sở công tử làm hậu bị rất nhiều đại thần cản trở, để có thể giúp Sở công tử nhanh chóng trở thành hoàng hậu, thực hiện được tâm nguyện cho bệ hạ, ta còn rất nhiều việc phải hoàn thành, ca ca tự ăn một mình đi.” Vân Cô Hồng nói xong, liền rời đi, để lại một bàn thức ăn phong phú cùng vẻ mặt cô đơn của người nọ.

Vân Cô Nhạn nhìn những món ăn vì đệ đệ mà chuẩn bị kĩ càng, thật sâu thở dài, nói: “Cô Hồng ơi Cô Hồng, đệ thật là thần tử thật tốt của bệ hạ, bất cứ lúc nào cũng đặt mệnh lệnh của bệ hạ làm nhất, thế nhưng rốt cuộc chừng nào đệ mới có thể liếc mắt nhìn ta? Song thân qua đời sớm như vậy, chúng ta từ nhỏ sống nương tựa lẫn nhau, thế nhưng đệ ngay cả hôm nay là sinh nhật ta đều quên mất rồi. Ai, lẽ nào tâm ý của ta với đệ, đệ thực sự không cảm nhận được? Nếu đệ đối ta có thể bằng phân nửa bệ hạ đối với công tử, ta cũng đã cảm thấy mĩ mãn lắm rồi.”

Vân Cô Nhạn nói rồi đứng lên, lấy ra một viên dược *** chế từ chiếc bình cẩm thạch, sau khi hòa rượu nuốt xuống, tức thì cảm thấy bụng phát ra luồng khí nóng rực. Tay hắn vừa xoa bụng, vừa hồi tưởng lại công dụng của loại dược ghi trong sách cổ mà mình tìm đọc.

Dựng tử đan, kì dược thời thượng cổ, căn cứ theo nguyên lí giúp cho nam tử Lạc Anh cũng có thể sinh con, nam tử bình thường sau khi ăn loại dược này vào thì cấu tạo của thân thể sẽ có thay đổi, nếu trong ba ngày này viên phòng, có thể dựng dục thành thai, đợi tới khi tròn mười tháng, thai nhi sẽ sinh ra từ hậu đình. Thế nhưng đến nay chưa từng có nam tử nào thử qua, bởi vì không thể lường được mức độ đau đớn đến đâu.

“Cô Hồng, giả như ta có thể mang thai đứa con của đệ, đệ có thể hay không đối ta tốt hơn một chút?” Vân Cô Nhạn xoa bụng, than thở.

Đêm muộn, Vân Cô Hồng mới về đến nhà. Hắn đi vào phòng ăn, ngoài ý muốn phát hiện nơi đó còn sáng đèn, ca ca đang ngồi trước bàn, một bàn đồ ngon rượu thơm bày trước mặt.

“Đệ trở về rồi à, sao muộn vậy.” Vân cô Nhạn thấy đệ đệ đi tới, lộ ra một ý cười dịu dàng, nói: “Ta đã chờ đệ rất lâu rồi. Được rồi, đệ còn chưa ăn cái gì, ta đã chuẩn bị rượu và thức ăn, mau tới đây đi.” Nói xong, Vân Cô Nhạn kéo tay đệ đệ, kiên quyết kéo hắn ngồi xuống bàn ăn.

Vân Cô Nhạn cầm chén rượu trước mặt, nhấp một ngụm rượu. Kì thực hắn biết hôm này là sinh nhật của ca ca, buổi trưa ca ca làm cơm là vì muốn dùng bữa cùng hắn. Thế nhưng phân phó chỗ bệ hạ hắn không muốn kéo dài thêm, lại không nghĩ chờ tới khi xong xuôi đã muộn như thế, ca ca lại vẫn đang chờ. Nghĩ tới đây, Vân Cô Hồng không khỏi áy náy. Thế nhưng hắn trời sinh là một kẻ vụng nói, cũng không biết phải làm sao biểu đạt áy náy của mình, chỉ đành cầm lấy chén rượu, không ngừng uống.

Sau vài chén rượu thấy đáy, Vân Cô Hồng đột nhiên cảm thấy trên người khó nhịn, lấy tay kiểm tra, trên mặt cũng nóng rực. Đây là có chuyện gì, bình thường tửu lượng của hắn rất tốt, thế nên không dễ say, hôm nay làm sao vậy nhỉ? Hắn ngẩng đầu, thấy vẻ mặt ý vị thâm trường ( “thích thú”) của ca ca, đột nhiên hiểu ra, ca ca hạ dược vào rượu, lại chính là xuân dược!

Vân Cô Nhạn nhìn biểu tình của đệ đệ, biết dược hiệu đã phát tác, thế là không tiếng động trút đi y phục trên người, lộ ra hai chân thon dài trắng nõn.

Đối mặt với thân thể xích lõa của ca ca, hơn nữa hiệu quả xuân dược càng ngày càng thịnh, trong khoảnh khắc này lý trí của Vân Cô Hồng ầm ầm sụp đổ. Lửa tình đốt người hắn muốn ngăn cũng ngăn không được, ôm lấy thân thể gầy gò của ca ca, hướng thẳng đến ngọa thất.

Đi tới trước giường, Vân Cô Hồng thô bạo đẩy ca ca xuống, sau khi một mạch thoát sạch y phục bản thân, hắn nhào tới.

Vân Cô Nhạn nhắm mắt, mặc đệ đệ tùy ý khám phá cơ thể mình. Vân Cô Hồng tham lam mút mát da thịt ca ca, từ khuôn mặt xuống tới bờ ngực, sau đó đi xuống dưới, bất thình lình ngậm lấy phân thân của ca ca.

Vân Cô Nhạn ngâm nhẹ một tiếng, phân thân bị đệ đệ khiêu khích gắng gượng đĩnh lên. Vân Cô Hồng thấy thế, cười gian, liền dùng đầu lưỡi liếm lên nam căn đang dựng thẳng của ca ca.

“A!” Điều này bức Vân Cô Nhạn không chịu nổi, hai chân co rút, phóng ra ngay trong miệng đệ đệ.

Vân Cô Hồng thẳng người dậy, lau đi chất dịch trắng ở khóe môi, vén tóc mai hỗn loạn của ca ca ra sau tai, dịu dàng nói: “Ta có thể sẽ làm ca ca đau, ca ca chịu đựng.”

Vân Cô Nhạn biết đệ đệ muốn làm gì, hắn trăm triệu không ngờ đệ đệ bình thường vẫn yên lặng ít lời dưới tác dụng của xuân dược lại chủ động như thế, chuyện như vậy sợ rằng sẽ chẳng có lần thứ hai. Nghĩ tới đây, hắn nhẹ nhàng gật đầu, nói: “Đệ vào đi.”

Có được sự cho phép của ca ca, Vân Cô Hồng lập tức tách mở hai chân ca ca, đem phân thân sớm đã đứng thẳng của mình chen vào trong mật huyệt kia.

Một cơn đau đớn thấu tâm can từ hậu huyệt tràn ra, Vân Cô Nhạn nắm chặt sàng đan dưới thân, khó chịu giãy giụa thân thể, chịu đựng đau đớn hét lên: “Cô Hồng, vào trong ta lần nữa.” Hắn biết, tối nay là lần đầu tiên mà cũng là cơ hội duy nhất, thế nên nhất định trong tối nay phải gieo được hạt mầm sinh mệnh trong cơ thể mình.

Vân Cô Hồng thẳng mình, phân thân từ trong hậu huyệt Vân Cô Nhạn rút ra, hắn nhẹ nhàng đỡ lấy phân thân đã dính dấp nước mật, sau khi hít sâu một hơi, liền dồn sức đem phân thân cắm thẳng vào hậu huyệt của ca ca. Ngay lúc hắn chen vào, tiên huyết cũng theo hậu huyệt mà chảy dài.

Vân Cô Nhạn không để ý đau đớn như xé rách ở hạ thân, còn cố gắng đón ý hùa theo đệ đệ, mặc cho đệ đệ ra vào hết lần này tới lần khác trong hậu huyệt mình. Dục vọng của Vân Cô Hồng ngày càng mãnh liệt, cuối cùng, hắn thậm chí hoài nghi bản thân giờ khắc này xâm phạm ca ca là do tác dụng của xuân dược hay vì nguyện vọng thật sâu trong nội tâm giờ đã được cho phép.

Sau ba lần hoan ái liên tiếp, Vân Cô Hồng *** lực hao hết, cuối cùng mới trầm trầm thiếp đi. Còn Vân Cô Nhạn bên kia lại chẳng hề buồn ngủ, hắn nhìn khuôn mặt đệ đệ say giấc, nhẹ nhàng xoa bụng, trong lòng tràn đầy ngọt ngào. Hài tử, hẳn là đã ở bên trong rồi.