Hoa Tàn Hoa Khai

Chương 112: Pn9



Lúc Vân Cô Hồng đi tới Trung Trữ sơn, vừa ra cửa thì mưa nhỏ đã biến thành mưa to tầm tã, nước mưa thẫm đẫm y phục hắn, che khuất đường nhìn, thế nhưng Vân Cô Hồng không hề bận tâm. Hắn chạy đi trong trời mưa, khàn giọng gọi to tên ca ca.

Đột nhiên, bước chân vội vàng của Vân Cô Hồng bỗng ngừng lại, bởi vì hắn thấy ngay trước mộ phụ mẫu, ca ca đang khom lưng, hai tay bảo vệ bụng, cả người run rẩy quỵ xuống.

Vân Cô Hồng bước nhanh tới phía trước, nhẹ nhàng ôm thân thể gầy yếu của ca ca vào lòng, tay lơ đãng đụng tới chiếc bụng cao vót của ca ca, thế nhưng hắn phát hiện bụng ca ca lúc này cứng rắn như thiết, xao động dữ dội.

Vân Cô Nhạn cảm nhận được bờ ngực dày rộng của đệ đệ đang kề sát bên mình, hắn cố sức mở mắt, nhìn khuôn mặt anh tuấn của người kia, nhẹ nhàng nói: “Cô Hồng, đệ cuối cùng cũng tới rồi, ta chờ đệ đã lâu…” Vừa nói dứt lời, hắn liền bất tỉnh nhân sự.

“Này, ca ca xảy ra chuyện gì, mau tỉnh lại, không nên làm đệ sợ!” Vân Cô Hồng phân không rõ thứ trên mặt đang chảy là nước mưa hay là nước mắt, hắn chỉ biết gắng sức lay tỉnh thân thể đơn bạc của ca ca, thế nhưng hắn kêu hồi lâu, Vân Cô Nhạn trong lòng vẫn mặt xám như tro tàn, một chút phản ứng đều không có.

“Đúng rồi, lúc này trước tiên hẳn phải tìm chỗ trú mưa mới đúng.” Vân Cô Hồng nhớ ra ca ca không thể ngấm nước mưa lâu, thế nên hắn bắt đầu nơi nơi tìm kiếm chỗ trú.

Đột nhiên, ánh mắt Vân Cô Hồng xuyên qua màn mưa dừng lại ở một tòa nhà cách đó không xa, đúng vậy, phía trươc không phải là miếu thờ mà tiên hoàng từng xây cho phụ thân nhằm khen ngợi phụ thân trung quân ái quốc hay sao, đó là chỗ trú mưa rất tốt!

Chủ ý đã định, Vân Cô Hồng lập tức ôm lấy thân thể có chút cứng ngắc vì đông lạnh, chạy ào tới căn miếu nhỏ.

Để giúp thân thể ca ca ấm lên, Vân Cô Hồng thu gom cây gỗ trong miếu, nhóm lửa, sau đó cởi y phục ướt đẫm của ca ca xuống.

Không có y phục che đậy, chiếc bụng cao vót của Vân Cô Nhạn hiện lên trước mặt Vân Cô Hồng càng thêm rõ ràng. Vân Cô Hồng nhìn chiếc bụng đang dựng dục cốt nhục của mình, phát hiện chiếc bụng thật lớn của ca ca lúc này đang xao động kịch liệt. Đầu tiên hắn ngẩn người, sau đó cẩn thận đưa tay sờ sờ, cảm nhận sự tồn tại của hài tử. Nhưng khiến Vân Cô Hồng trăm triệu không ngờ đó là, hài tử trong bụng cử động rất mạnh, hơn nữa vị trí giống như càng ngày càng xuống dưới.

Vân Cô Hồng không biết tình huống này là sao, cũng không dám lộn xộn, chỉ có thể ôm ca ca tới gần đống lửa, rồi dùng tay cọ sát tay chân hắn, hy vọng cơ thể ca ca mau chóng ấm lên.

Không biết qua bao lâu, Vân Cô Nhạn cuối cùng cũng yếu ớt tỉnh dậy, lông mi dài hấp hé, hai mắt tĩnh lặng, đang định nói điều gì, liền mạnh mẽ bật cong thân thể, tay che đại phúc, lông mày nhíu lại, rên rỉ nhỏ bé theo kẽ răng truyền ra: “Ôi…Đau quá…”

Tuy giọng nói Cô Nhạn rất nhỏ, thế nhưng Cô Hồng nghe rõ, ca ca đang nói bụng rất đau!

Vân Cô Hồng suy nghĩ một chút, đỡ ca ca dậy, để hắn tựa trên người mình, một tay giúp hắn nhẹ nhàng xoa bụng, hy vọng giúp ca ca vơi đi đau đớn. Thế như thân thể kịch liệt run rẩy của ca ca nói cho hắn biết, sự giúp đỡ này căn bản không hề có tác dụng! Vân Cô Hồng theo tay ca ca nhìn xuống đại phúc hắn đang ôm, phát hiện bụng ca ca sa xuống, bụng thai rủ trước người, nhấp nhô càng rõ rệt.

Đúng lúc này, bụng thai bỗng nhiên co thắt, thân thể Vân Cô Nhạn bật thẳng lên, cổ họng phát ra tiếng rên rỉ đứt quãng: “Đau…đau quá…”

“Ca ca xảy ra chuyện gì, tại sao bụng lại đau?” Vân Cô Hồng vừa tỉ mỉ lau mồ hôi trên trán ca ca, vừa lo lắng hỏi.

Nhìn vẻ lo lắng mờ mịt của đệ đệ, Vân Cô Nhạn cười khổ một tiếng, nói: “Đứa ngốc này, giờ… giờ vẫn nhìn… nhìn không ra sao, con của chúng ta sẽ… sẽ xuất thế sao!”

“Cái gì? Ca ca muốn nói ca ca sắp sinh! Thế nhưng… thế nhưng còn chưa đủ tháng!” Vân Cô Hồng nhớ rõ mình cùng ca ca bên nhau là chuyện tám tháng trước, hài tử hẳn là mới có tám tháng. Người ta nói mang thai mười tháng, vậy ca ca hiện tại chẳng phải là….

“Là sinh non!” Vân Cô Nhạn chịu đựng một trận đau đớn, nói: “Khi ta lên núi đã cảm giác được cơn đau, ta tự bắt mạch, tuy rằng còn chưa đủ tháng, nhưng đích thực là phải sinh rồi!”

“Trời ạ!” Vân Cô Hồng tính thời gian, ca ca buổi trưa lên núi thì bắt đầu đau bụng sinh, bây giờ là giờ Tuất, hắn đã đau ba canh giờ rồi, lại còn đứng trong mưa!

“Nếu ca ca biết mình sắp sinh, vì sao không quay về?” Vân Cô Hồng yêu thương hét lớn.

“Ta…Ta đã nói với đệ…Không gặp không về, sao có thể…. sao có thể rời đi trước!” Vân Cô Nhạn nhẹ nhàng lắc đầu.

“Ca ca… Cái đồ ngốc này!” Vân Cô Hồng vừa định phát hỏa, nhưng phát hiện thân thể ca ca kịch liệt co giật, đồng thời hai chân run rẩy tách ra thật rộng, xem ra đau bụng sinh lại tới.

“A…Ôi a…” Vân Cô Nhạn cao giọng thét chói tai, thế nhưng nghĩ tới đệ đệ sẽ lo lắng, hắn đột nhiên liều mình cắn tay, để cho tiếng rên rỉ chôn vùi trong cổ họng. Vân Cô Hồng nhìn một loạt hành động của ca ca, hắn biết ca ca làm vậy là vì không muốn mình khổ sở, thế nhưng nhìn cánh tay ca ca máu chảy đầm đìa, cùng với vẻ cố gắng âm thầm chịu đựng của hắn, sao chính mình không đau lòng cho được!

Một trận đau đớn qua đi, Vân Cô Nhạn mệt mỏi nói: “Cô Hồng, giúp… giúp ta, nhìn…nhìn, huyệt khẩu mở… mở thế nào…”

“Được.” Vân Cô Hồng gật đầu, hướng về phía hai chân ca ca đang mở lớn, quả nhiên thấy được bấy giờ hậu huyệt nơi ca ca từng hầu hạ mình đã không thể hợp lại. Hắn qua loa nhìn một chút, ngẩng đầu nói: “Có lẽ tầm bốn lóng tay.”(Raph: “tứ chỉ” thì tầm 5 – 7 cm nhỉ?)

“ Bốn lóng tay…Ta biết rồi….” Vân Cô Nhạn thì thào.

“Ca ca biết cái gì, nói cho ta, đại khái thì huyệt khẩu phải mở bao nhiêu mới có thể sinh?” Vân Cô Hồng thấy vào thời khắc mấu chốt này mà ca ca vẫn còn giữ khúc mắc, không khỏi gầm nhẹ.

“Đại khái…đại khái mười lóng tay gì đó!” Vân Cô Nhạn thở hổn hển ồm ồm nói.

“Cái gì! Mười lóng!” Vân Cô Hồng cũng không nhớ rõ đây là lần thứ mấy hắn kinh ngạc, ca ca đau đớn hơn ba canh giờ mới mở đến bốn lóng tay, đợi tới khi mở được mười lóng, lúc đó ca ca còn sức lực sinh hài tử sao? Nghĩ tới đây, Vân Cô Hồng cũng ra một thân mồ hôi lạnh.

“Cô Hồng…” Vân Cô Nhạn nhẹ giọng gọi đệ đệ.

“Làm sao vậy?”

“Đỡ… đỡ ta đứng lên…”

“Đứng lên, ca ca muốn làm cái gì?” Vân Cô Nhạn nhăn mày, hỏi.

“Đứng lên… Đi một chút… Có thể…Có thể đẩy nhanh sản trình…” Vân Cô Nhạn chịu đau, gián đoạn nói.

“Ra vậy!” Vân Cô Hồng mờ mịt gật đầu, đỡ ca ca đứng lên. Vân Cô Nhạn ưỡn chiếc bụng lớn, một tay khoác trên vai đệ đệ, tay kia nâng đại phúc, trắc trở lê bước đi. Thế nhưng chưa đi được mấy bước, chân hắn bỗng nhiên mềm nhũn, nếu không có Cô Hồng nâng đỡ, hắn thiếu chút thì ngã sấp người trên mặt đất.

“Đừng nói giỡn nữa, ca ca thành cái dạng này còn có thể đi sao?” Vân Cô Hồng lại bắt đầu rống lên.

“Có… Có thể, đừng… đừng có ngừng… tiếp tục…” Vân Cô Nhạn rõ ràng đang cậy mạnh.

“Quên đi, đi thì đi, bất quá ca ca phải đáp ứng ta, thực sự tới lúc kiên trì không được thì phải nói với ta!” Thương tiếc nhìn ca ca miễn cưỡng chống đỡ, Vân Cô Hồng lần đầu tiên đáp ứng yêu cầu của Vân Cô Nhạn.

“Cảm ơn…Cảm ơn đệ, Cô Hồng!” Vân Cô Nhạn cố gắng lộ ra một vẻ tươi cười.

Cứ như vậy, Vân Cô Hồng đỡ ca ca sắp sinh thong thả bước đi trong không gian chật hẹp của miếu thờ. Lúc này đau bụng sinh của Vân Cô Nhạn rất dày đặc, hắn đi mỗi bước đều phải ngừng lại, quỳ trên mặt đất ôm bụng đợi đau bụng sinh qua đi. Ngay cả như vậy, vì hài tử, hắn vẫn tiếp tục đi lại.

Đột nhiên, Vân Cô Nhạn cảm thấy bụng bỗng xuất hiện một trận co rút. Tiếp theo, một dòng chất dịch ấm nóng theo hạ thể mà ồ ạt chảy ra không sao ngăn được, tẩm ướt hạ thân Vân Cô Nhạn.

Vân Cô Hồng kinh ngạc nhìn dịch thể hòa lẫn máu loãng đọng thành vũng dưới đất, liền hướng ánh mắt xin chỉ thị về phía Vân Cô Nhạn.

Cô Nhạn lúc này chỉ cảm thấy bụng đau đớn như xé rách, ngay cả nói cũng nói không xong: “Nước…Nước ối…phá, hài…hài tử…muốn…muốn đi ra rồi…”

“Hài tử muốn đi ra!” Vừa nghe thấy lời này, Vân Cô Hồng giật mình một cái, lập tức ôm lấy Vân Cô Nhạn, cởi áo khoác lót trên nền đất, để ca ca nằm thẳng trên đó. Sau khi làm xong những việc này, Vân Cô Hồng cũng không biết tiếp theo phải làm gì, chỉ có thể ngơ ngác trưng mắt đứng một bên.

Vân Cô Nhạn cảm nhận rõ ràng hài tử trong bụng đang trượt xuống, hơn nữa đã tiến vào sản đạo. Hắn dạng thật lớn hai chân, lộ ra huyệt khẩu đang không ngừng co rút, chịu đựng đau bụng sinh, nói với đệ đệ đang luống cuống ở bên kia: “Lại…nhìn, mở…mở mấy lóng tay…”

Vân Cô Hồng theo phân phó của ca ca, lần thứ hai cúi đầu về phía huyệt khẩu, ánh mắt quyết tâm trông lại, hắn liền bị tình cảnh mình thấy dọa cho ngây người.

Hậu huyệt vốn chặt chẽ của Vân Cô Nhạn lúc này đã mở rộng, nước ối và máu loãng theo nơi đó chậm rãi chảy ra, hơn nữa bởi vì Cô Nhạn liều mạng đẩy bụng, vách ruột nơi đó đã bị rách, hạ thể thành một cảnh máu thịt chẳng rõ, nhìn thấy mà giật mình. Vân Cô Hồng đánh nhau nhiều, sớm quen đối mặt với trọng thương hoặc tử vong, vốn tưởng rằng mình đối với những thứ này đã chai lì, thế nhưng tình huống ca ca trước mắt vẫn làm cho hắn đau lòng không thôi.

“Cô Hồng…” Nghe được tiếng thở nhẹ của ca ca, Vân Cô Hồng mới tỉnh lại, cố nén đau lòng nhìn huyệt khẩu mở rộng của hắn, nói: “Đại khái mở tầm tám lóng.”

Vân Cô Nhạn vừa định nói, đột nhiên đau bụng sinh lại kéo tới, hắn trợn trừng hai mắt, căng thân thể, đón lấy cơn đau mà cố gắng rặn xuống, thai nhi trong bụng cũng bắt đầu trượt. Lúc này ngay cả Vân Cô Hồng cũng nhận ra, đau bụng cách nhau càng ngày càng ngắn, thời gian đau đớn cũng càng ngày càng dài, đau đớn gần như sóng sau xô sóng trước mà kéo về phía Cô Nhạn. Xem ra đau bụng sinh đã vào giai đoạn nước rút.

Cùng với việc bụng thai xao động kịch liệt thì nước ối cũng dần chảy cạn, thế nhưng lúc này chuyện Cô Nhạn lo lắng nhất đã xuất hiện: bởi vì huyệt khẩu chưa hoàn toàn mở, hài tử khẩn cấp muốn ra ngoài, kết quả hiện tại đã bị kẹt lại trong sản đạo, ra không được, vào không xong.

Vân Cô Nhạn biết, còn tiếp tục như vậy thì tình trạng này sẽ phát triển thành tình huống tồi tệ nhất: nước ối cạn, nhưng hài tử còn trong bụng, như vậy nhất định hài tử sẽ nghẹt thở mà chết.

Vì hài tử, Cô Nhạn không được mất hi vọng, hắn run run kéo tay đệ đệ, đặt ở trên chiếc bụng cao ngất, cắn răng nói: “Giúp…Giúp ta…đẩy bụng…”

“Đẩy bụng…Không…Ta làm không được!” Vân Cô Hồng thực sự không đành lòng thấy ca bị dằn vặt, liên tục lắc đầu.

“Vì hài tử, nhanh!” Cô Nhạn hiếm khi dùng ngữ khí ra lệnh như vậy để nói với đệ đệ.

“Ca ca, ngươi việc gì phải làm khổ mình? Vì sao cứ muốn bản thân phải chịu khổ sở thế này?” Cô Hồng nói, lệ tuôn trào.

“Cô Hồng,” Cô Nhạn nhẹ nhàng xoa khuôn mặt anh tuấn của đệ đệ, vẻ mặt vì đau đớn mà hiện ra nụ cười khó coi, “Ta không phải đã nói rồi sao, bởi vì… bởi vì ta yêu đệ!” Vừa dứt lời, đau bụng sinh lại tới, Vân Cô Nhạn đau đến thét lớn: “Uhm….A! Hài tử… nhanh…nhanh áp phúc!”

Vân Cô Hồng biết tính tình cố chấp của ca ca không phải ngày một ngày hai. Rơi vào đường cùng, hắn vận đủ khí lực, cố nén đau lòng, trên chiếc bụng to lớn hở ra của ca ca mà mạnh mẽ đè xuống!

“AAAAAAA—–“ Tiếng thét của Vân Cô Nhạn nhất thời vang vọng trong miếu nhỏ, thân thể vì đau đớn mà giật nẩy mình bắn lên, kế đó phía dưới tiếp tục dùng sức, liều mình đẩy thai nhi xuống.

Cô Hồng sít sao cắn chặt môi dưới, một bên gạt lệ đẩy bụng cho ca ca, đến mức cắn nát môi chính mình còn không biết, hắn nghĩ hắn cảm nhận được một chút một chút thôi, đứa bé mà ca ca mang trong bụng, cũng đã ở trong lòng mình! Nhìn tình cảnh ca ca thống khổ, lòng hắn thực sự rất đau xót!

Theo từng lần từng lần đệ đệ đè nén đại phúc, lúc này Vân Cô Nhạn đau đến mức ngay cả nói cũng không được, chỉ có thể dùng ánh mắt nhắc đệ đệ cúi xuống nhìn xem hậu huyệt đã mở đến đâu.

“Thật tốt quá! Mở! Đã mở toàn bộ rồi!” Sau khi kiểm tra kĩ lưỡng huyệt khẩu của ca ca, Cô Hồng mừng rỡ kêu to, thế nhưng mừng rỡ của hắn nhanh chóng trở thành lo lắng. Huyệt khẩu mặc dù đã mở hoàn toàn, nhưng Cô Nhạn lúc này đã kiệt sức từ lâu, hắn còn khí lực sinh hạ hài tử sao?

Nghe thấy tin tức huyệt khẩu đã mở toàn bộ, Cô Nhạn cũng cực kì phấn khởi. Để hài tử có thể sớm đi tới thế giới, hắn sử dụng sức lực cuối cùng, liều mạng thôi thúc thai nhi. Rất nhanh, đầu hài tử đã theo sức lực của hắn dần dần hiển lộ.

Vân Cô Hồng mở to hai mắt, nhìn hậu huyệt mở rộng của ca ca loáng thoáng lộ ra tóc máu hắc sắc của hài tử, chẳng biết vì sao, có một loại kiêu ngạo của người làm cha tự nhiên nảy sinh trong lòng hắn. Hắn yêu hài tử này, hắn yêu hài tử của hắn và ca ca!

Thế nhưng không bao lâu sau, Vân Cô Hồng lại phát hiện hài tử vốn đã tới huyệt khẩu lại bị mắc kẹt không dịch chuyển nữa, tình huống này khiến lòng hắn nhất thời bị treo ngược lên. Vân Cô Nhạn cũng cảm nhận được tình huống này, chỉ thấy hắn phát ra một tiếng thét thê lương, sau đó kéo căng thân mình bật người dậy, mặt nghẹn đỏ, tiếp tục nỗ lực sinh ra tân sinh mệnh.

Cứ như vậy, Vân Cô Nhạn thống khổ thôi tễ hơn mười lần, hài tử cuối cùng cũng hướng ra ngoài động đậy một chút. Cô Hồng không có bất cứ kinh nghiệm đỡ đẻ nào, cũng chẳng dám tùy tiện đụng vào thai nhi, chỉ có thể tiến lên nắm tay ca ca, cổ vũ hắn.

Cô Nhạn lúc này đã nghe không rõ đệ đệ đang nói gì, chỉ theo bản năng ra sức rặn. Một thời gian sau, theo một lần thống khổ kịch liệt, hắn cảm giác được một thứ rất lớn trượt ra từ hai chân mình. Tiếp đó, hài tử dùng một tiếng khóc nỉ non to rõ báo hiệu nó đã đến với thế giới này.