Hoa Tàn Hoa Khai

Chương 8: Cô Nhạn gặt hái



Tư Đồ Thanh Lăng đi vào Minh Nguyệt cung, nhẹ nhàng đặt Sở Mộ Hiên trên giường, vén tóc mai đã bị mồ hôi dính ướt nhẹp của hắn ra sau, tay lơ đãng chạm lên trán Sở Mộ Hiên, vừa chạm lên trán Sở Mộ Hiên, Tư Đồ Thanh Lăng không khỏi nhíu mày, trán hắn sao lại nóng như vậy, xem ra bệnh thực sự không hề nhẹ, chết tiệt, Vân Cô Hồng sao còn chưa tới?

Tư Đồ Thanh Lăng đang cằn nhằn tức giận thì Vân Cô Hồng đã kịp thời xuất hiện ở bên ngoài Minh Nguyệt cung, mặt không cảm xúc nói: “Bệ hạ, Vân Cô Nhạn đã đến!”.

Tư Đồ Thanh Lăng bất đắc dĩ lắc đầu, Vân Cô Nhạn này cái gì cũng tốt, chỉ có điều là máu lạnh vô tình, ngay cả đối với thân ca ca của chính mình cũng như vậy. Trong ấn tượng của Tư Đồ Thanh Lăng, hắn hình như chưa từng gọi Vân Cô Nhạn là ca ca. Từ trước đến nay Tư Đồ Thanh Lăng luôn coi trọng tình huynh đệ từng nói với Vân Cô Hồng, thế nhưng hắn chỉ là nhàn nhạt nói một câu: “Thần tuân chỉ!” Sau này liền không gọi gì hết, Tư Đồ Thanh Lăng cũng không biết nên nói cái gì được nữa.

Tư Đồ Thanh Lăng đang suy nghĩ, được xưng là đệ nhất thần y Minh Thụy Quốc _ Vân Cô Nhạn, đi tới trước mặt hắn, sau đó đánh mắt nhìn liền thấy cái mỉm cười mê người của Tư Đồ Thanh Lăng: “Bệ hạ thoạt nhìn khí sắc tốt, sinh long hoạt hổ, ăn tốt ngủ tốt, gọi vi thần để làm cái gì?”

Tư Đồ Thanh Lăng  nói: “Lời vô ích, trẫm đương nhiên biết bệnh của chính mình, người cần xem bệnh chính là hắn”, Tư Đồ Thanh Lăng chỉ chỉ người trên giường, nói tiếp: “Qua loa đi, chỉ cần không chết là được.”

“Hắn?” Vân Cô Nhạn liếc mắt nhìn người trên giường, lại nhìn sang Tư Đồ Thanh Lăng, mỉm cười nói: “Hắn là người nào, lại có thể khiến bệ hạ gọi ta tới chữa bệnh cho?”

Tư Đồ Thanh Lăng không nói gì.

Nhìn Tư Đồ Thanh Lăng không có ý định đáp lời, Vân Cô Nhạn thẳng thắn tự hỏi tự đáp: “Hắn có phải là tiểu nhi tử của Sở Uy, kẻ đã hại chết thái tử điện hạ?”

“Ngươi đã biết còn hỏi?” Tư Đồ Thanh Lăng cả giận nói.

Vân Cô Nhạn mắt thấy quốc quân có chút tức giận, thế nhưng cũng không có khẩn trương hốt hoảng, chỉ bày ra duy nhất một biểu cảm là mỉm cười, không nhanh không chậm nói: “Vi thần chỉ là suy đoán một chút mà thôi, bệ hạ hà tất phải phát hỏa? Xem ra bệ hạ cũng có chút coi trọng hắn!”

“Ngươi ra vẻ ông cụ cái gì, y thuật càng tăng, lời vô ích cũng càng ngày càng nhiều. Xem hắn thế nào đi”. Tư Đồ Thanh Lăng xưa nay chưa từng giữ khoảng cách với Vân Cô Nhạn, bởi thế nên lời lẽ cũng phá lệ tùy tiện.

“Vâng!” Vân Cô Nhạn đáp ứng, đi tới trước giường, nắm lấy tay Sở Mộ Hiên, bắt mạch cho hắn.

“Sao vậy?” Tư Đồ Thanh Lăng hỏi.

“Không có trở ngại gì, phỏng chừng trên đường bị chịu khổ, hơn nữa mấy ngày nay không có đồ ăn dinh dưỡng lại chịu thêm đả kích của nỗi đau mất người thân, dẫn đến sốt cao không lui mà thôi. Ta khai chút dược cho hắn ăn là tốt rồi.”

“Hắn không chết được đúng không?”

“Yên tâm, có Vân Cô Nhạn ta ở đây, hắn đương nhiên không chết được.”

“Nếu cứ để như vậy?”

“Cũng không chết được.”

Tư Đồ Thanh Lăng gật đầu, nói: “Trẫm đã biết, ngươi lui xuống đi.”

“Thế nhưng ta còn chưa khai dược cho hắn.”

“Không cần, lui xuống.”

Vân Cô Nhạn biết tên cố chấp Tư Đồ Thanh Lăng thế nào cũng sẽ không nói năng gì, chỉ đành bất đắc dĩ lắc đầu, phẫn nộ lui xuống. Đi ra đại môn, Vân Cô Nhạn thấy Vân Cô Hồng đứng ở đó, thế là thấp giọng hỏi: “Xảy ra chuyện gì vậy?”

“Không biết.” Hắn lạnh lùng tuôn ra một câu trả lời cũng không tính là đáp án.

Vân Cô Nhạn bị đệ đệ không để cho chút mặt mũi nào, đành thở dài, nói: “Ngươi từ nhỏ đã đối với ta lãnh đạm như vậy, bây giờ vẫn còn như thế a…”