Hôm ấy, chẳng ai chịu về nên phòng bệnh của Khương Diệp cứ râm ran cả đêm. Mãi gần sáng, mọi người mới lục đục kéo nhau ra về trả lại phòng cho hai vợ chồng.
Nằm ôm anh rồi mà cô vẫn thấy không thực, cô nhấc tay anh đặt lên má mình.
- Anh, nhéo em cái có phải là thật không?
Khang Nam bật cười, liền lùi xuống muốn hôn vợ nên đặt cả hai tay lên mặt cô giữ lại.
- Anh muốn hôn em...
Khương Diệp hiểu ý liền vòng tay qua cổ anh chủ động hôn lên môi anh. Cảm giác xa nhau rồi trở về khiến hạnh phúc cứ như lũ tràn mà vỡ đê. Anh ôm chặt vợ trong tay, cứ dây dưa không rời mà hôn vợ nụ hôn dài vô tận, không hề muốn dừng lại, nụ hôn nọ cứ nối nụ hôn kia đến khi cả hai thở lạc nhịp thì quần áo cũng chẳng còn trên người.
- Anh... nhỡ ai đi qua.
- Em xuống khóa cửa kéo rèm đi, không ai dám làm phiền vợ chồng mình đâu.
Khương Diệp lấy chăn quấn quanh người rồi đi kéo hết rèm cửa lại, may mà còn sớm nên chưa có ai đi lại. Khóa cửa xong, cô lại sà xuống ôm anh. Hai cơ thể không có khoảng cách mà quấn quýt lấy nhau, thỏa mãn từng ngày mong nhớ.
Cô bị anh hôn đến mụ mị cả đầu óc, không chỉ có anh mà cô cũng tràn đầy ham muốn, cảm giác giao thoa hai cơ thể mang lại sự hưng phấn tột cùng sau chuỗi ngày xa cách dài như vô tận.
Trên chiếc giường m2, hai người quấn quýt, trong phòng đan cài tiếng rên rỉ khe khẽ cùng tiếng thở dốc thỏa mãn.
Sau khi làm loạn không biết trời đất, ngoài hành lang bắt đầu có tiếng đi lại, Khương Diệp nằm im trên người Khang Nam điều hòa nhịp thở.
- Hôm em say rượu ở quán chị Quỳnh là anh chủ động đưa em về nhà đấy.
Khương Diệp chợt nhớ đến các vết trên người mình thì ngẩng mặt nhìn Khang Nam.
- Nói cho em biết đêm hôm ấy anh có lợi dụng em không?
Anh kéo vợ nằm xuống ôm chặt lấy.
- Có, ai bảo em say không biết trời đất là gì cơ. Anh không kiềm chế được nên kệ em say vẫn yêu em đấy.
Cô véo mặt anh một cái thật đau.
- Ghét, đáng lẽ ra anh phải gọi em dậy chơi cùng chứ? Sung sướng một mình thôi vậy?
- Hôm ấy anh cũng khổ lắm, cứ rón rén nhẹ nhàng lắm. Mà sao em biết anh lợi dụng em?
- Anh bảo nhẹ nhàng mà người em vẫn có vết hả?
- Vậy sao? Xin lỗi vợ. Anh không nhìn thấy.
- Tha cho anh, vậy nên lát cho em xuất viện chúng ta về nhà nhé! Tin đang học nói rồi yêu lắm!
Khang Nam kéo cô ngồi dậy, lấy quần áo mặc xong thì vội vàng.
- Về thôi, anh nhớ nhà, nhớ con rồi.
- Hừ... giờ này ai cho làm thủ tục ra viện chứ?
- Không cần, anh ra ai dám phản đối chứ?
- Ừ nhỉ? Em quên mất...
Cô đứng dậy thay bộ quần áo bệnh nhân ra nắm tay Khang Nam rời khỏi bệnh viện. Ra sân, xe Quý Hải đã chờ sẵn.
- Anh chị đi đâu đây? Mà sao chị trúng gió sao mà cổ nhiều vết thế kia.
Khương Diệp quay sang nhéo hông Khang Nam.
- Tại anh đấy.
- Không sao mà, lát về nhà anh lau cho sẽ hết.
Quý Hải vừa lái xe vừa tủm tỉm cười khi hai người họ chí chóe nhau. Không chỉ cổ Khương Diệp mà anh thấy Khang Nam cũng có.
- Xa nhau lâu ngày có vẻ răng ai cũng sắc nhỉ?
- Cậu vẫn còn nói nhảm hả?
- Dạ không, em lái xe đây.
Về đến nhà, Tin vừa thấy Khang Nam đã chạy ra đu chân anh.
- Ba ba
Anh cúi xuống bế con lên, tay sờ lên mặt con hôn khắp mặt thằng bé.
- Tin giỏi thật đấy, ba đi lâu vậy vẫn nhận ra nhỉ?
- Đáng lẽ hôm ở khu vui chơi em nên tinh ý hơn khi thấy con cứ gọi anh là ba đấy.
- Do anh không nhận chứ có phải do em đâu.
Cả nhà ai thấy Khang Nam về cũng sụt sùi. Bà nội ôm chầm lấy anh rơi nước mắt.
- Bố nhà anh, anh dám trốn bà đi vậy hả?
- Con xin lỗi bà.
- Về là tốt rồi, vào ăn sáng đi. Cháu gầy quá!
- Dạ, con vẫn khỏe mà bà.
Bà buông anh ra lại ghế ngồi, lúc này bà mới nhận ra sự bất ổn của Khang Nam.
- Nam, mắt cháu... cháu không nhìn thấy sao?
Khang Nam nắm tay vợ thấy cô bóp mạnh tay mình thì biết cô đang lo lắng. Bà quý anh như vậy, cô sợ bà biết sự thật thì sẽ sốc... nhưng biết nói thế nào đây. Nếu cô được chọn, nhất định cô sẽ không cho anh làm thế? Dù đã về lại bên nhau nhưng nhìn anh trong bộ dạng này khiến cô đau lòng không ít.
Khương Diệp dẫn anh về ghế ngồi. Ba mẹ cũng khó xử nên im lặng. Đây là chuyện khiến Khang Nam lo lắng nên anh mới quyết định ra đi.
Bà nội nhìn cháu lau nước mắt, bây giờ bà đã hiểu vì sao ba mẹ nó giấu bà và Khương Diệp. Nhìn Khang Nam như này bà rất đau lòng, nó còn cả tương lai phía trước mà mắt không nhìn thấy thì phải làm sao đây?
Khương Diệp nhìn bà mà trong lòng lại thấy tội lỗi. Có lẽ vì như vậy nên anh mới không chịu về với cô, cả đời này, cô nợ anh quá nhiều... có lẽ cả đời cũng trả không hết.
Sự im lặng bao trùm đến bức bối, tâm trạng ai cũng nặng trĩu, không khí trầm buồn trái ngược với lúc anh mới về. Khang Nam xoa xoa mu bàn tay vợ, lời nói mang theo âm thanh vui vẻ, lạc quan.
- Bà nội, con chỉ tạm thời không nhìn thấy thôi. Sau này nhất định sẽ thấy vậy nên trong thời gian con chưa thấy thì bà phải giúp con nhìn đường đấy nhé!
Bà vẫn lau nước mắt gật đầu đồng tình.
- Được, nhất định bà sẽ giúp con.
Ông Vĩ gọi cô Thu mang đồ ăn lên, ông nắm tay mẹ.
- Mẹ, mẹ phải tự hào vì thằng cháu của mẹ đi, nó làm những việc khiến con cũng thấy hâm mộ đấy. Thật sự đáng được tuyên dương.
Mẹ Lã mỉm cười nhìn con gái. Cuối cùng thì bà đã hiểu, dù có cố giấu thì sớm muộn gì mọi chuyện cũng sẽ có ngày bung ra. Nhìn thấy nụ cười của con bà mới thở phào nhẹ nhõm, đôi khi có những việc làm tưởng là tốt nhưng lại chẳng tốt gì cả. Nếu ngay từ đầu, cả nhà đối diện, chịu chấp nhận mọi việc thì chẳng có cuộc chia ly để ai cũng đau lòng.
Khang Nam về là Tin Tin xoắn lấy ba suốt ngày, cả ngày anh chơi cùng con, tối cũng ngủ cùng. Có hôm hai mẹ con cãi nhau om sòm vì tranh xem ai được ôm ba ngủ. Lợi dụng con ngủ say là Khương Diệp lại bê con về phòng ngủ cùng ông bà để cô thoải mái ôm chồng.
Khương Diệp vẫn để Quý Hải ở bên cạnh Khang Nam. Anh cần việc gì đều có cậu ta giải quyết hộ. Khi cả nhà bận, hai vợ chồng muốn ra ngoài hẹn hò là giao Tin cho Quý Hải trông. Lần nào về nhà, hai người cũng thấy Quý Hải đầu bù tóc rối, quần áo tả tơi vì bị Tin quay như chong chóng. Thằng bé mỗi ngày một khác và càng ngày càng lắm trò.