- Hiện nay phủ đệ đã xây song, ngươi cho người đi báo cáo hộ bộ. Để bọn họ đưa 400 hộ dân được biên chế cho ta đến đây. Bắt đầu xây dựng nơi ở đi.
- Tuân lệnh.
Lý Mạnh Ca nhìn về phía Mạnh Thường Hiếu một chút. Sau đó lại quay sang Trần Thất Dạ lên tiếng nói rằng.
- Ngày mai ngươi cũng hãy vào thành bắt đầu dán bố cáo. Nói ta muốn tuyển 50 thân vệ. Đãi ngộ của họ tương đương với cấm quân của Đại Đường lúc này.
- Vâng.
- Được rồi lui đi.
Nhìn về phía Thất Dạ rời đi. Lý Mạnh Ca lại thở dài bắt đầu hoạch định kế hoạch trong tương lai của mình.
Trong đầu của hắn các dữ kiện lịch sử liên quan đến các mốc thời gian của Đại Đường hắn hoàn toàn không nhớ. Các trí thức liên quan đến rèn sắt, làm muối làm đồ thủ công. Hay các mặt hàng khác thì hắn chỉ biết sơ sơ. Gần như chỉ biết lý thuyết mà không biết thực hành.
Nói một cách khác, hắn lúc này ngoại trừ một số tri thức trong đầu. Thì chỉ có thể cung cấp cho lực lượng thuộc hạ của mình những ý tưởng mà thôi . Còn việc làm ra thứ gì vậy để cho thuộc hạ nghiên cứu chế tạo thôi.
Có điều Lý Mạnh Ca hiểu rằng hắn lúc này chỉ 10 tuổi. Cho dù hắn làm cái gì cũng phải phù hợp với độ tuổi . Bất kể là Đại Đường biến hóa như thế nào. Chỉ cần hắn đi đúng với thời đại thì sẽ không có chuyện gì xảy ra.
Lý Mạnh Ca cho rằng lúc này việc đầu tiên hắn làm. Là xây dựng ra một tốp thủ hạ trung thành tuyệt đối với hắn.
Chỉ khi có thuộc hạ trong tay, sau này khi hắn cần làm gì đó. Mới có người giúp hắn thực hiện . Còn không cứ dựa vào lực lượng mà hoàng đế đưa cho hắn lúc này. Vậy thì e rằng mệnh lệnh hắn vừa ban ra chưa đến mấy hơi thở . Hoàng đế đã biết rồi.
Nghĩ đến điều này hắn lại ngồi đó trầm tư, suy nghĩ xem trong sáu năm tới. Khi hắn ở kinh thành thì nên làm gì.
Ngồi suy nghĩ mông lung không biết qua bao lâu. Lúc này Thất Dạ từ phía ngoài đi vào lên tiếng nói rằng:
- Bẩm điện hạ lục hoàng tử đến đây muốn gặp ngài.
Lý Mạnh Ca nghe vậy thì gật đầu, sau đó đi ra ngoài phòng. Đợi khi hắn ra ngoài cửa phủ lúc này thấy Lý Âm đã đứng ở phía ngoài . Đi theo hắn còn có mấy tên người hầu, đang cầm một đống quà cáp. Thấy cảnh này Lý Mạnh Ca mỉm cười sau đó nói rằng:
- Lục ca người đến đây là tốt rồi . Không cần phải mang nhiều lễ vật như vậy đâu.
Lý Âm nghe vậy thì mỉm cười, sau đó nói rằng:
- Ta chẳng phải sợ ngươi thiếu tiền. Cho nên ta đến đây giúp ngươi một chút hay sao.
Nghe Lý Âm nói vậy, Lý Mạnh Ca mỉm cười sau đó mời hắn vào trong phủ ngồi chơi.
- Lục ca lần này ngươi ra ngoài lăn lộn thế nào rồi.
- Ài, một lời khó nói hết, phủ đệ của ta đã xây dựng xong. Ta cũng đã tiếp quản những người dân sẽ do ta quản lý. Nhưng mà mấy chữ tiền tài này, khiến cho ta thực sự quá khó xử.
Lý Mạnh Ca nghe vậy thì cũng gật đầu, khai phủ kiến nha được quản hộ tịch . Nhưng mà họ cũng phải có trách nhiệm nuôi sống những người dân này. Nếu chỉ dựa vào mấy trăm mẫu ruộng được ban thưởng, thì khó có thể sống một cách an nhàn. Trầm tư một lúc Lý Mạnh Ca nhìn về phía Lý Âm sau đó nói rằng:
- Lục ca sắp tới ngươi định kinh doanh thứ gì. Có thể để cho ta góp vốn với hay không.
Lý Âm nghe vậy thì thở dài sau đó nói rằng:
- Muốn kinh thương kiếm tiền thời này không dễ dàng một chút nào. Các loại mặt hàng hiện nay trên thị trường, đều đã bị thất tinh ngũ vọng chiếm giữ.
- Hệ thống các loại mặt hàng nhỏ lẻ thì lại chẳng kiếm được mấy đồng. Về cơ bản muốn kiếm tiền, cách tốt nhất chính là mua thổ địa . Sau đó thuê nông nô đến đây cày cấy cho chúng ta.
Lý Âm vừa nói vậy thì Lý Mạnh Ca bắt đầu ngồi trầm tư. Thấy hắn như vậy Lý Âm chỉ biết lắc đầu cười khổ. Thật ra kinh thương cũng không đơn giản. Mỗi một loại hàng hóa đều có người cầm nắm phía sau. Bọn họ với thân phận là hoàng tử, tất nhiên cũng có thể tham gia vào . Những thế lực kia sẽ nể tình một chút mà cho họ một vùng đất cắm rùi để kiếm tiền.
Nhưng nếu nghĩ muốn ăn hết một loại mặt hàng nào đó, trong lãnh thổ Đại Đường hoặc đụng chạm đến quá nhiều lợi ích của các gia tộc. Vậy lúc đó cho dù với thân phận hoàng tử của mình. Họ cũng sẽ bị đám thế gia kia hành cho ra trò.
Cũng chính vì điều này, khiến cho Lý Âm cũng vô cùng mệt mỏi. Năm nay hắn đã 14 tuổi chỉ hai năm nữa thôi sẽ tiến vào vùng đất phong của mình.
Việc hoàng đế cho các con trai của của mình 14 tuổi rời khỏi hoàng cung lập phủ. Đây chính là cho bọn họ hai năm thời gian để xây dựng vây cánh cho mình. Sau đó khi đến đất phong không trở nên lạc lõng và không có người để dùng.
Nhưng rời khỏi hoàng cung, cũng đồng nghĩa với việc hoàng đế sẽ chỉ cho họ một chút giúp đỡ. Mà không thể nào bao bọc họ như họ đang ở trong hoàng cung. Rời hoàng cung và trong hoàng cung là hai khái niệm khác nhau . Chính vì vậy mới khiến Lý Âm những ngày qua khá chật vật trong việc kiếm tiền.
Mà lúc này Lý Mạnh Ca trong đầu lại tràn đầy các suy nghĩ. Với một đầu tri thức của một thế giới hiện đại, thì riêng về vấn đề kiểm tiền. Lý Mạnh Ca tin rằng chỉ cần mình muốn, trên khắp Đại Đường này chả ai có thể cản bước được hắn.
Nhưng Lý Mạnh Ca cũng hiểu hắn lúc này ngoài một danh phận là thất hoàng tử thì không có một cái gì trong tay. Nếu mạnh dạng làm ăn quá lớn, vậy thì hắn không đủ tiềm lực để bảo vệ các tài sản của mình.
Thậm chí hắn sẽ phải nhờ sự giúp đỡ của Lý Thế Dân. Tất nhiên trên thế giới này không có bữa ăn miễn phí. Lý Thế Dân tham gia vào hoạt động làm ăn của hắn. Thì đồng nghĩa Lý Thế Dân sẽ lấy đi một lượng lớn lợi ích trong đó.
Quan trọng nhất khi lợi ích đủ nhiều, Lý Thế Dân thậm chí sẽ không nể mặt mũi. Mà biến tài sản của hắn, trở thành tài sản chung của hoàng thất.
Dù sao người ta có câu nói lợi ích động nhân tâm. Đã thế trong hoàng tộc mà nói, lợi ích là thứ chi phối tất cả. Thậm chí nó còn quan trọng hơn cả tình thân.
Trầm tư một lúc lâu, Lý Mạnh Ca lúc này chỉ biết thở dài sau đó nói rằng:
- Lục ca chúng ta thân là những hoàng tử, được phân phủ . Vậy thì đất phong của chúng ta được tính như thế nào.
Lý Âm nghe vậy thì mỉm cười sau đó nói rằng:
- Hiện giờ chúng ta lập phủ ở tại thành Trường An. Đất phong của chúng ta có thể là từ 400 đến 500 mẫu ruộng tốt.
- Mà hiện nay sản xuất lương thực của Đại Đường chúng ta một mẫu có mấy trăm cân. Theo như tính toán thì một mẫu ruộng tốt. Một năm có thể đạt từ 8 đến 9 thạch. Trừ đi thuế khoản thì dân chúng vẫn còn từ 4 đến 5 thạch lương thực nữa.
- Đã thế một năm chúng ta còn sản xuất ra hai vụ . Vậy nên dân chúng chỉ cần không gặp t·hiên t·ai, sống sót qua thời loạn thế là điều bình thường.
Lý Mạnh Ca nghe vậy thì gật đầu. Hiện nay Đại Đường thu thuế theo luật Tô Dụng Diệu, loại thuế này bắt nguồn từ chế độ quân điền làm cơ sở. Tô chính là thuế ruộng. Mỗi một đinh một năm phải nộp hai thạch kê hoặc ba thạch thóc.
Dụng là loại thuế đinh. Mỗi một đinh một năm phải tiến hành lao dịch 20 ngày, năm nhuận 22 ngày. Nếu như không muốn lao dịch thì có thể nộp lụa. Mỗi một ngày giao dịch tương đương với ba thước lụa.
Điệu là thuế hộ, thuế xuất căn cứ vào số lượng sản lượng đồ thủ công của địa phương. Tại các khu vực sản xuất lụa một năm, mỗi suất đinh phải đóng 3 lạng bông và 2 trượng lụa. Tại vùng không sản xuất lụa thì phải đóng 2,5 trượng gai và 3 cân gai.
Với chính sách thuế như này, chủ yếu đánh vào lượng tráng đinh. Đây cũng đại diện cho một tập tục trọng nam khinh nữ. Nghĩ đến vấn đề thuế khoản, lại đến vấn đề kinh tế trong thời gian tới . Lý Mạnh Ca chỉ biết thở dài, sau đó nhìn về phía Lý Âm lên tiếng nói rằng.