Lý Thế Dân ngồi đó suy tư thật lâu, cuối cùng hắn thở dài sau đó lên tiếng nói rằng:
- Phòng ái khanh ngươi nghĩ xem . Nếu như ta lúc này mang Mạnh Ca trở về hoàng cung. Sau đó cùng với nó tâm sự nói chuyện nhiều hơn . Liệu ta có thể khiến nó tốt hơn hay không.
Phòng Huyền Linh nghe vậy thì hiểu rằng Lý Thế Dân có lẽ đang cảm thấy có lỗi. Và muốn chăm lo hơn cho Lý Mạnh Ca. Để khiến cho hắn không bị những cảm xúc tiêu cực lấn áp lý trí.
Có điều thân là một vị trọng thần của triều đình . Phòng Huyền Linh bắt buộc phải phản đối việc này.
- Bẩm bệ hạ việc này không được. Thứ nhất thất hoàng tử lúc này đã rời hoàng cung lập phủ. Theo quy chế của chúng ta lúc này, thất hoàng tử không được phép quay lại sống trong hoàng cung nữa.
- Thứ hai thất hoàng tử ở trong cung bị rất nhiều người nhìn chằm chằm. Và thân phận của thất hoàng tử với các hoàng tử công chúa khác cũng khá mẫn cảm . Việc này khiến cho thất hoàng tử bị tự ti.
- Chính vì vậy vi thần cho rằng thất hoàng tử ở ngoài cung thật ra lại tốt hơn . Dù sao người ta có câu nói thà làm đầu gà, cũng không làm đuôi chó.
- Thứ ba thất hoàng tử từ nhỏ đã không tiếp xúc với quá nhiều người. Bây giờ ngài ấy xuất hiện ở phía ngoài . Không những có thuộc hạ, lại có vô số người khiến ngài ấy phải lo lắng. Từ đây ngài ấy sẽ bị những áp lực của cuộc sống dần dần khiến bản thân phải hòa nhập với người khác.
- Thứ tư nếu bệ hạ cảm thấy có lỗi với thất hoàng tử. Thì thỉnh thoảng gọi thất hoàng tử vào cung cùng ăn cơm. Đây xem như cũng là gắn nối tình cảm giữa bệ hạ và thất hoàng tử . Ngoài ra hành động này cũng không quá lễ chế. Sẽ không bị tên Ngụy Chinh kia nói càm nhàm suốt ngày.
Lý Thế Dân nghe Phòng Huyền Linh nói vậy thì lúc này cũng cảm thấy có lý. Nghĩ đến đây hắn lúc này mỉm cười sau đó nói rằng
- Được rồi Mạnh Ca coi như cũng đã lớn, đã khai phủ thì nó cũng nên chịu một chút áp lực. Lần này 500 lượng bạc của nhà Trưởng Tôn, ta đành giúp nó trấn an nhà Trưởng Tôn một chút.
Nghe Lý Thế Dân nói vậy Phòng Huyền Linh và Viên Thiên Cương lúc này chắp tay với hắn . Sau đó rời đi. Thấy thế Lý Thế Dân liền đi đến chỗ của Trưởng Tôn hoàng hậu.
Vụ việc giữa hoàng tử ma sát với một đại công thần mà nói, Lý Thế Dân cũng thật sự rất khó xử lý. Bởi vì một người theo mình chinh chiến giành lấy thiên hạ, giao cả tính mạng lẫn danh vọng và người nhà của hắn. Để đặt cược vào bản thân mình . Một người lại là máu thịt mình sinh ra. Để chọn lựa trừng phạt ai thực sự khiến Lý Thế Dân đau đầu.
May là lần này Lý Mạnh Ca đắc tội với nhà Trưởng Tôn. Việc này đối với Lý Thế Dân mà nói thật sự muốn giải quyết thì lại rất dễ dàng. Dù sao Lý Mạnh Ca chính là một tay hoàng hậu nuôi lớn . Vậy nên Lý Thế Dân cho rằng chỉ cần giải thích rõ việc này với hoàng hậu. Thì hoàng hậu sẽ tự để cho nhà Trưởng Tôn im lặng.
Vậy là rất nhanh Lý Thế Dân cùng với Trưởng Tôn hoàng hậu gặp mặt. Sau khi nói chuyện một vài câu xã giao. Lý Thế Dân đã đem vụ việc của Lý Mạnh Ca nói rõ cho hoàng hậu Trưởng Tôn Vô Cấu.
Đợi khi hoàng hậu hiểu hết mọi việc, lúc này bà ta thở dài sau đó nói rằng:
- Thật không nghĩ đến Mạnh Ca đứa nhỏ này vì c·ái c·hết của mẫu thân nó. Cũng như những lời rèm pha của các vị hoàng tử công chúa khác. Mà đã bị tổn thương sâu sắc như vậy.
Nghe Trưởng Tôn hoàng hậu nói vậy, Lý Thế Dân lúc này lắc đầu sau đó nói rằng:
- Hoàng hậu việc này cũng không trách ngươi. Đứa trẻ đó từ nhỏ đã kiên cường. Cho dù không vui cũng không nói với ai, dần dần mới xuất hiện tính cách này.
- Hiện giờ chúng ta muốn giúp nó, thì chỉ có thể sử dụng sự chân thành của mình. Để cho nó cảm nhận được một chút an toàn từ phía người thân. Chỉ có vậy nó mới mở lòng mình ra.
Trưởng Tôn hoàng hậu nghe vậy thì gật đầu. Vậy là rất nhanh, bà ta cử người đi liên lạc với nhà Trưởng Tôn để giải quyết việc này. Có mệnh lệnh của hoàng hậu, tất nhiên nhà Trưởng Tôn cho dù có hậm hực, cũng đành im lặng.
Có điều đám người Lý Thế Dân đã nói đúng . Lý Mạnh ca đúng thật là có tâm bệnh. Nhưng hắn không phải là do nguyên nhân mẫu thân của hắn mất sớm. Cũng như Lý Thế Dân không quan tâm mà bị như vậy.
Mà là bản thân hắn do sợ hãi mới biến thành như vậy. Đúng vậy hắn từ lúc đi đến thế giới này, một cách vô cùng mê man. Hắn chả hiểu tại sao mình lại trùng sinh. Hắn luôn cho rằng mẹ hắn c·hết là do hắn.
Tuy rằng cứng rắn không quan tâm đến mạng sống của người khác. Nhưng hắn luôn luôn mang theo sự sợ hãi. Sợ mình sẽ thay đổi các sự kiện trong lịch sử, dẫn đến vô số hiệu ứng cánh bướm h ủy hoại đi thế giới trong tương lai.
Từ những nỗi sợ hãi này, khiến hắn dần dần trở nên xa lánh người khác. Hắn luôn nghĩ rằng chỉ cần không có quá nhiều tình cảm với ai. Thì sau này hắn ra tay g·iết họ, hoặc làm gì đó có lỗi với họ. Hắn sẽ không cần phải đau lòng, hay sợ người khác vì hắn mà đau lòng.
Loại tâm cảnh này nếu như hắn không sửa đổi hoặc không thể giải thoát . Thì e rằng sau này hắn sẽ dễ dàng bị sự sợ hãi . Mà làm ra những hành động thái quá với bất kỳ lực lượng nào đang uy h·iếp hắn.
Nhưng Lý Mạnh Ca lại quên mất một điều. Bản thân hắn vốn là một sự vật không tồn tại trong lịch sử. Chính vì vậy từ lúc hắn xuất hiện lịch sử đã biến đổi. Bây giờ không phải là lúc hắn sợ hãi. Mà là hắn muốn làm gì thì làm thôi. Bởi vì hắn không làm gì, lịch sử vẫn sẽ biến đổi.
Thời gian cứ vậy là nhẹ nhàng trôi đi. Chả mấy chốc đã đến cuối tháng 2, năm Trịnh Quán thứ 10. Phủ đệ của Lý Mạnh Ca rốt cuộc đã hoàn thành . Mặc dù chậm hơn dự kiến mười mấy ngày, nhưng Lý Mạnh Ca cũng vui mừng.
Nhìn về phía một tòa tứ hợp viện phía trước mặt, lại có một chút sự khác biệt liên quan đến một số phong cách kết hợp của thời hiện đại. Như là vườn cây, ao cá, càng khiến nơi này trở nên có một chút dị dạng phá cách thư thái và đẹp mắt.
Ngồi trong phòng khách, đây là nơi mà Lý Mạnh Ca dùng để tiếp đón khách nhân. Lúc này bàn ghế cũng đã được thay đổi . Không còn cái loại bàn chân ngắn, nơi mà người Đại Đường hay ngồi nữa. Lý Mạnh Ca chuyển đổi hết chúng trở thành bàn ghế thời hiện đại.
Không những vừa cao lại dễ ngồi, không b·ị đ·au lưng, phân nệm trên các mặt ghế, lại dùng lông thú bao bọc . Khiến cho người ngồi có cảm giác vừa êm ái, lại thoải mái.
- Bẩm thất hoàng tử tứ hợp viện lúc này đã được xây dựng xong. Ngoài một số đồ đạc đang được chúng ta thu mua, để hoàn thiện nốt trang trí thì mọi công đoạn đã hoàn thành. Trải qua thời gian này, tổng chi phí xây dựng hết 427 quan tiền. Ngày hôm nay hộ bộ đã đưa tiền đến. Số tiền còn lại thì đều bị trưng thu vào quốc khố.
Nghe Mạnh Thường Hiếu nói vậy. Lý Mạnh cao lúc này cũng gật đầu, nhìn về phía tên này một chút sau đó hắn nói rằng:
- Thời gian qua ngươi và các công tượng cũng đã vất vả. Một chút nữa Thất Dạ sẽ phát cho các người mỗi người một lượng bạc tiền thưởng. Riêng ngươi được 10 lượng bạc.
- Đa tạ hoàng tử.
- Được rồi trong số 100 công tượng này. Ta sẽ giữ lại 10 người. Ngươi không có ý kiến gì chứ.
Nghe Lý Mạnh Ca nói vậy. Mạnh Thường Hiếu tất nhiên cũng không dám ý kiến. Các hoàng tử khai phủ thường sẽ đi thuê công tượng để làm việc cho mình. Về phần những công tượng này là của công bộ. Thì Mạnh Thường Hiếu tất nhiên là có cách để biến bọn họ trở thành thường dân. Sau đó đi làm việc cho thất hoàng tử rồi.
- Thất hoàng tử nói đùa rồi. Bọn chúng được làm việc cho hoàng tử, tuyệt đối là vinh hạnh của chúng.
Lý Mạnh ca nghe vậy thì gật đầu. Sau đó để cho Mạnh Thường Hiếu rời đi. Hiện giờ công việc đã hoàn thành, hắn ta cũng không cần nhiều công tượng như vậy. Chỉ cần 10 công tượng giúp hắn tu bổ nốt một số vấn đề còn lại của phủ là được.
Nhìn về phía Mạnh Thường Hiếu rời đi, lúc này Lý Mạnh Ca lại lên tiếng.