Trần Thị Hoa khi nói xong những lời này, cô ấy dùng một chút sức lực hôn lên chán đứa nhỏ một chút. Rồi cô ta lại nằm về vị trí của mình, dùng ánh mắt tràn đầy yêu thương của một người mẹ. Cố gắng nhìn về phía người con trai của mình một chút.
Nhưng càng như vậy, cô ta càng mệt mỏi. Không biết qua bao lâu, đôi mắt của cô ấy không thể chống đỡ được nữa. Hai hàng mi mắt từ từ ngắm lại, một dòng lệ từ khóe mắt chảy dài. Đã kết thúc một cuộc đời của một người mẹ như vậy.
Lý Thế Dân ngồi bên cạnh, nhìn hết khung cảnh này. Ánh mắt của hắn chỉ tràn đầy sự lạnh nhạt. Nhưng Lý Mạnh Ca lại không vậy. Hắn có một trí tuệ của người trưởng thành hơn 20 tuổi . Tận mắt nhìn thấy mẫu thân của mình một thế này, c·hết trước mặt. Hắn làm sao cam tâm.
Thậm chí hắn cho rằng, hắn có thể sống được một thế này. Chính là dùng mạng của mẫu thân hắn đổi lấy. Dù sao hắn cho rằng sinh tử luân hồi đã có số định. Một n·gười c·hết, sẽ có người sống, nếu không trật tự cân bằng há có thể duy trì.
Nghĩ những điều này, lại nhìn về phía người mẹ của một thế này. Mới chỉ có mấy tiếng gặp mặt đã rời xa. Hắn bắt đầu gào khóc, tiếng khóc của trẻ thơ như xé đứt tâm can của những người trong phòng.
Họ có thể không hiểu đứa trẻ này tại sao lại khóc. Là nó đói, hay muốn đi vệ sinh. Nhưng cũng có thể là đứa trẻ cảm nhận thấy người quan tâm nó nhất trên thế giới này đã rời xa nó.
Lý Thế Dân ngồi ở đầu giường, nhìn về phía t·hi t·hể của Trần Thị Hoa. Cũng nhìn thấy Lý Mạnh Ca lúc này đang gào khóc. Hắn chỉ biết lắc đầu thở dài.
Đúng lúc này ở phía ngoài phòng, một người phụ nữ xinh đẹp, dáng người thướt tha từ từ đi vào. Người này chính là Trưởng Tôn Vô Cấu vợ của Lý Thế Dân. Hay còn được biết đến với cái tên Văn Đức Hoàng Hậu.
Lần này Lý Thế Dân phát động Huyền Vũ Môn chi biến. Trước hết hắn đã đưa lượng lớn gia quyến của mình rời đi. Nhưng bởi vì Trần Thị Hoa bắt đầu sinh nở. Nên cô ta không thể rời đi được mà phải ở lại đây.
Đến thời điểm này, khi sự kiện Huyền Vũ Môn đã kết thúc. Trưởng Tôn Vô Cấu mang theo gia quyến của Lý Thế Dân bắt đầu trở lại.
- Thế Dân ngươi không cần u buồn. Trần muội đã ra đi. Ta sẽ giúp cho muội ấy chăm sóc đứa trẻ thật tốt.
Lý Thế Dân nghe vậy thì gật đầu. Nhưng không nói gì, thấy vậy Trường Tôn Vô Cấu lại lên tiếng:
- Việc tang sự của Trần muội, ngươi nói chúng ta nên xử lý thế nào.
Lý Thế Dân nghe vậy thì lúc này cười khổ sau đó nói rằng:
- Trần Thị Hoa cô ấy đi theo ta vốn không có thân phận. Đã thế lúc này sự kiện ta chém g·iết hai vị huynh đệ để đoạt ngôi báu được loạn rộng. Chúng ta lúc này mà hân hoan làm tăng sự cho cô ấy thì không hợp lẽ.
- Vậy nên Vô Cấu ngươi cho người an táng cô ấy một cách bình thường là được rồi. Về phần đứa trẻ này, tạm thời sẽ do ngươi trông chừng nuôi dưỡng.
Nghe Lý Thế Dân nói vậy, Trưởng Tôn Vô Cấu lúc này cũng chỉ biết thở dài gật đầu. Vậy là rất nhanh một t·ang l·ễ nhỏ được diễn ra. Tuy không có sự xa hoa lãng phí, rầm rộ của quý tộc. Nhưng nó tuyệt đối tràn đầy sự trang trọng.
Hơn hai tháng sau, Lý Thế Dân đăng cơ từ đây mở ra một triều đại mới.
Thời gian cứ vậy lại trôi đi, thoáng chốc đã đến năm Trịnh Quán thứ 10. Tại trong hoàng cung Lý Thế Dân lúc này ngồi trên chủ vị. Bên cạnh là trưởng Tôn hoàng hậu. Phía dưới bên trái là một đám phụ nữ hoa lệ và một đống đứa nhỏ, đây là gia quyến của Lý Thế Dân . Phía bên phải là ngồi một số các vị đại thần của Đại Đường.
Hôm nay là ngày đầu năm, Lý Thế Dân tổ chức một buổi tiệc rượu, để chúc mừng năm mới . Cũng như cầu chúc cho một năm này, mưa thuận gió hòa. Đại Đường phát triển phồn vinh.
Tại buổi tiệc rượu, tiếng huyên náo nói chuyện của trẻ nhỏ. Cũng như các vị đại thần không ngừng chúc rượu Lý Thế Dân, một cảm giác hòa hợp biết bao.
Nhưng tại một góc nhỏ, không ai chú ý một đứa trẻ 10 tuổi. Hắn đang nhìn về phía bàn thức ăn trước mặt mình, bằng một ánh mắt tràn đầy sự chán ghét.
Hắn chính là Lý Mạnh Ca, 10 năm qua đi hắn rốt cuộc đã xác nhận mình là con trai thứ bảy của Lý Thế Dân. Mẫu thân hắn là Trần Thị Hoa một người phụ nữ chưa từng xuất hiện trong lịch sử.
Thời gian qua, hắn cố gắng ẩn mình. Trở thành một vị hoàng tử tầm thường nhất trong hoàng cung lúc này. Hắn cũng không cùng các hoàng tử khác trò chuyện vui chơi. Chỉ lủi thủi trong cung điện, nơi mà mình sống.
Hắn cũng không giống như những kẻ xuyên không khác, là nào phát minh hết thứ nọ đến thứ kia. Giành lấy sự sủng ái của Lý Thế Dân. Hoặc xây dựng thế lực, nhằm một ngày trở thành hoàng đế của Đại Đường.
Thời gian qua hắn du thủ du thực sống một thế này. Tận dụng thời gian và thân phận của mình không ngừng học hỏi tiếng nói, chữ viết của người Hán.
Phân tích tình hình chính trị, thế cục của Đại Đường. Cũng như quan hệ của Đại Đường với các quốc gia lân bang. Đặc biệt Lý Mạnh Ca quan tâm nhất chính là hệ thống thuộc hạ của Lý Thế Dân lúc này có những ai.
Nguyên nhân hắn làm vậy, là bởi vì hắn hoàn toàn không biết một chút gì về lịch sử Đại Đường. Đặc biệt hắn biết về hiệu ứng cánh bướm. Một khi hắn làm sai lệch lịch sử, sẽ khiến dòng thời gian này biến đổi một cách thất thường.
Hậu quả là tương lai của nó cũng sẽ bị ảnh hưởng. Nhưng tương lai của nó ảnh hưởng, đối với hắn mà nói lại chẳng quan tâm . Bởi vì hắn là một người có trí tuệ trưởng thành. Hắn hiểu rằng một thế đã sống lại . Thì hắn chỉ cần sống tốt ở thế này. Còn những việc khác thì để ông trời sắp đặt thôi . Hắn cũng không có đủ tài năng để làm được.
Nhưng nói là vậy, hắn cũng không dám phát minh ra cái gì hết . Bởi vì hắn hiểu tại một xã hội phong kiến, nơi mà hoàng đến nắm giữ quyền sinh sát trong tay. Hệ thống quý tộc chèn ép bách tính. Thì việc với thân phận là một hoàng tử, nhưng thuộc dòng hoàng tử thấp hèn nhất của Hoàng Tộc. Hắn mà đụng đến ai sẽ bị kẻ đó đánh cho tơi tả.
Nghĩ đến những điều này, Lý Mạnh Ca chỉ biết thở dài. Nhìn về phía bàn thức ăn trước mặt hắn thật sự không cầm nổi đũa.
10 năm qua, hắn đã nếm thử thức ăn của Đại Đường. Đơn giản người Hán có phong cách nấu ăn nhiều dầu mỡ. Đặc biệt là muối của người Đại Đường lúc này có một chút gì đó đăng đắng, ăn rất khó chịu.
Mà ngồi trên chủ vị Lý Thế Dân tuy cùng các đại thần nói chuyện phiếm. Nhưng hắn vẫn không ngừng quan sát toàn bộ những người có mặt tại đây. Tất nhiên hắn thoáng cái đã nhìn thấy Lý Mạnh Ca, đang dùng một bộ mặt phụng phịu khó chịu, nhìn về đống thức ăn trên bàn.
Thấy cảnh này Lý Thế Dân trong lòng cũng có chút khó hiểu. Phải biết Đại Đường lúc này tuy rằng giàu có phồn vinh . Nhưng cũng không phải là nhà nhà đều có thịt ăn.
Các hoàng tử con của hắn, tất nhiên chế độ ăn uống đầy đủ thịt cá, ngày nào cũng có. Nhưng không có nghĩa rằng chúng có thể cảm thấy chán ghét loại thức ăn này.
Phải biết Đại Đường trong thời kỳ đầu, có thể nói nhịn ăn nhịn mặc. Nội cung liên tục phải cắt xén lương bổng của tỳ nữ, hoạn quan. Thậm chí chi tiêu cho các vị phi tần cũng bị hạn chế cực kỳ.
Lý Thế Dân mấy lần muốn xây cung điện, nhưng bởi vì không có tiền cũng đành phải thôi. Điều này khiến hắn thật sự thấy khó hiểu. Tại sao một đứa trẻ đang tuổi ăn tuổi lớn. Hắn lại chán ghét những thực phẩm trên bàn. Đặc biệt hôm nay là ngày lễ, cho nên có thể nói những thức ăn này, được chế biến vô cùng kỳ công và thật sự khó tìm.
Nhìn đứa trẻ một chút, Lý Thế Dân lúc này định gọi tên của nó hỏi lý do tại sao. Nhưng bất chợt hắn lại sững người một chút. Đứa trẻ này tên là gì. Một câu hỏi khiến hắn cũng lâm vào sững sờ. Bởi vì hắn thật sự không nhớ đứa trẻ này tên là gì.