Nhìn Lý Thế Dân như vậy, Trình Giảo Kim đứng ở bên cạnh sau đó lên tiếng nói rằng.
- Tần Vương bây giờ hoàng cung đã bị chúng ta khống chế. Người không bằng đi thăm Trần phu nhân một chút.
Lý Thế Dân nghe vậy thì lúc này thở dài nói rằng:
- Là ta có lỗi với mẹ con cô ấy. Nhưng lúc này là thời điểm then chốt, ta không thể nào phân tâm được.
Lý Thế Dân nói đến đây thì lúc này sắc mặt của hắn trở nên lạnh lùng và quyết đoán. Hắn dẫn theo đám thuộc hạ rời đi, hướng thẳng về phía nơi ở của Lý Uyên.
Nhìn thấy điệu bộ của Lý Thế Dân như vậy, Trình Giảo Kim lúc này chỉ biết thở dài. Sau đó vội vàng đuổi theo, cùng Lý Thế Dân đi gặp Lý Uyên.
Tại trong đại điện rực rỡ ánh nến. Lý Uyên lúc này một gương mặt sa sút. Nhìn về phía Lý Thế Dân và đám thuộc hạ của hắn, tay lăm lăm v·ũ k·hí thở dài nói rằng:
- Tại sao ngươi phải đi đến nước này. Các ngươi là huynh đệ một nhà, tại sao phải tàn sát lẫn nhau . Lẽ nào cái chức hoàng đế này, khiến cho các ngươi không còn biết đến hai chữ tình thân hay sao.
Lý Thế Dân nghe vậy thì không trả lời . Hắn nhìn về phía Lý Uyên một chút sau đó hắn nói rằng:
- Phụ hoàng không phải là ta không dung được họ, mà là họ không dung được ta. Nếu ngày hôm nay kiếm trên tay ta, không phải là máu của họ. Thì ngày khác trên tay họ chính là máu của ta.
- Đế Vương là thứ đại diện cho quyền uy của một quốc gia . Nhưng nếu vậy thì Lý Thế Dân ta cũng chả quan tâm.
- Có điều giang sơn Đại Đường này, hơn một nửa cương thổ là do ta đánh xuống. Trong số tướng lĩnh mà phụ hoàng đang có trong tay . Cũng có hơn nửa là các huynh đệ cùng ta vào sống ra c·hết tại sa trường.
- Ta muốn hỏi phụ hoàng một chút . Nếu ta buông bỏ thanh kiếm trong tay. Vậy thì khi Lý Kiến Thành lên làm hoàng đế . Hắn sẽ buông tha cho ta, buông tha cho các tướng lĩnh của ta hay sao.
Lý Uyên nghe con trai nói vậy thì thật sâu nhìn về phía Lý Thế Dân một chút. Sau đó ông ta thở dài nói rằng:
- Tiếp theo ngươi định làm gì.
Lý Thế Dân nghe vậy, hắn nhìn về phía Lý Uyên một chút sau đó nói rằng.
- Ta muốn ngai vàng này.
Lý Uyên nghe vậy thì cười lớn. Trong nụ cười của hắn ẩn chứa vô số sự bi ai, có một chút tức giận nhưng lại tràn đầy sự thất vọng. Cười một hồi hắn nhìn về phía con trai của mình, sau đó nói rằng:
- Lý Kiến Thành, Lý Nguyên Cát tạo phản xử chém cả nhà. Phong Lý Thế Dân làm thái tử. Các tướng lĩnh thanh trừng nội phản có công thưởng hoàng kim ngàn lượng.
Lý Uyên nói xong hắn lúc này dùng một thân thất thần rời khỏi đại điện, trở về nơi ở của hắn. Mà thấy tình cảnh này, Lý Thế Dân không ngăn cản . Hắn chỉ đánh mắt cho Trình Giảo Kim một chút.
Thấy vậy Trình Giảo Kim hiểu ý. Hắn vội vàng dẫn dắt một đội quân bảo hộ hoàng đế trở về cùng điện của mình, hay nói đúng hơn là giảm lỏng.
Đợi khi việc này kết thúc, Lý Thế Dân nhìn lên ngai vàng một chút. Sau đó trước sự mong đợi của thuộc hạ hắn từng bước đi đến. Hắn dùng một tay sờ nhẹ lên chiếc long kỷ, rồi lại cầm một tay nắm lên ngọc tỷ.
Thở dài một hơi, hắn lúc này lại dẹp bỏ đi ý nghĩ muốn ngồi vào vị trí này. Hắn biết lúc này bản thân hắn chỉ là đứng trước ranh giới của sự thành công mà vẫn chưa phải là hoàng đế.
Vì một chút thanh danh của bản thân. Hắn quyết định tạm thời để chiếc ghế này tại đây đã. Đợi khi nào chính thức hắn đăng cơ thì chiếc ghế này sẽ là của hắn.
Lý Thế Dân quay đầu nhìn về phía đám thuộc hạ sau đó lên tiếng nói rằng:
- Mấy ngày tới giới nghiêm toàn bộ kinh thành . Hạ lệnh cho lực lượng của chúng ta tại các địa phương . Trông chừng cẩn thận các thế lực có thể xảy ra biến cố.
- Trong thời gian này, bất kể lực lượng nào dám làm loạn thì đều g·iết hết, không chừa một ai.
Nghe Lý Thế Dân nói vậy . Các tướng lĩnh có trong đại điện đều đồng loạt chắp tay nói rằng:
- Tuân lệnh tần vương.
Xử lý xong việc này, Lý Thế Dân lúc này mới thở ra một hơi. Sau đó hắn lại đi trở về phủ Tần Vương của mình, để xem hai mẹ con Trần Thị Hoa thế nào rồi.
Đợi đến lúc Lý Thế Dân trở về, trời lúc này đã tối muộn. Nhìn về phía căn phòng còn đang có người tì nữ, không ngừng mang than ấm vào đốt. Nhưng ẩn sau những gương mặt của đám tì nữ kia, là một sự lo sợ và tràn đầy u buồn.
Đợi khi Lý Thế Dân vừa bước vào, lúc này một giọng nói yếu ớt vang lên.
- Tần Vương chúc mừng ngài đạt được ước mơ của mình.
Nghe giọng nói này, Lý Thế Dân lúc này thở dài một hơi . Sau đó từng bước đi về chiếc giường nơi Trần Thị Hoa đang nằm. Hắn nhìn về phía người phụ nữ, có một bộ mặt tái nhợt. Phía dưới chăn máu vẫn còn đang chảy.
Nằm bên cạnh một đứa trẻ kháu khỉnh, đang dùng một ánh mắt hồ nghi nhìn về phía hắn. Một tay vẫn còn đang cho vào miệng mút khiến hắn cảm thấy vô cùng khó chịu.
Thở dài một hơi Lý Thế Dân nhìn về phía Trần Thị Hoa sau đó lên tiếng nói rằng:
- Thái y nói sức khỏe của ngươi không được. Có thể ngươi sẽ không sống được mấy hôm nữa.
Nghe Lý Thế Dân nói vậy, Trần Thị Hoa lúc này mỉm cười gật đầu. Sau đó cô ta nói rằng:
- Tình trạng của ta, ta đã biết . Sinh nở chính là vô cùng nguy hiểm, có điều nhìn thấy đứa trẻ đã sinh ra một cách bình an . Ta đã vô cùng vui mừng.
- Đáng tiếc thay ta là mẫu thân, lại không thể cho nó ăn uống hàng ngày.
- Thân là một người mẹ, lại không thể nhìn thấy con trai của mình, từng bước đứng lên xây dựng cơ nghiệp.
- Thân là một người mẹ. Ta vậy mà không thể đợi đến lúc con trai ta lấy vợ sinh con.
- Thân là một người mẹ. Ta vậy mà lại không thể đợi đến ngày con trai ta lớn lên báo hiếu, thật sự quá đáng tiếc.
Trần Thị Hoa vừa nói thì nước mắt không ngừng lăn trên má cô ấy. Từ khi biết mình sắp c·hết, lại nhìn về phía đứa con trai mới sinh, ở trong lòng tay. Bảo sao với thiên chức là một người mẹ, cô ta không đau buồn cho được.
Nhưng số trời đã vậy, chỉ cần đứa trẻ được sống. Cô ta cho dù có c·hết thì lại làm sao đây. Nhìn về phía đứa trẻ một chút, cô ta lại nhìn về phía Lý Thế Dân sau đó lên tiếng nói rằng:
- Điện hạ ta biết thân phận của ta là người Điền Việt . Một bộ tộc tại phía nam, được người Hán các người gọi là man di. Thân phận của ta quá mẫn cảm, e rằng sau này chưa chắc điện hạ đã phong cho ta một thân phận.
- Nhưng điện hạ ta xin người hãy nhớ kỹ. Đứa trẻ là con của ngài. Sau này ngài hãy đối xử tốt với nó. Ít nhất ngài hãy cho nó một cuộc sống cơm áo không lo.
Lý Thế Dân nghe vậy thì thở dài một hơi . Nhìn về phía Trần Thị Hoa một chút, sau đó hắn đưa tay bế lên đứa trẻ. Nhìn về phía đứa trẻ đang trong tay mình, Lý Thế Dân lúc này lên tiếng nói rằng:
- Đứa trẻ này sinh ra, nhưng lại lấy đi mạng sống của mẫu thân nó. Nhưng ngươi lại mong muốn nó có một cuộc sống bình an. Vậy nên ta đặt tên nó là Lý Mạnh Ca.
- Mạnh trong mạnh mẽ, Ca trong hân hoan vui ca. Chỉ mong một thế này, nó được sự chúc phúc của ngươi, sẽ sống một cuộc sống vô lo vô nghĩ.
Lý Thế Dân vừa nói vậy, Trần Thị Hoa lúc này mỉm cười . Nhìn về phía hắn một chút, rồi dùng chút sức lực cuối cùng ôm lấy Lý Mạnh Ca vào trong lòng thổn thức nói rằng:
- Mạnh Ca cái tên này rất hay . Sau này ngươi nhất định không được giống cha ngươi. Ngươi đừng bao giờ cầm gươm, cầm giáo chém g·iết làm gì. Cố gắng sống một đời bình an, lấy một cô vợ xinh đẹp. Sinh thật nhiều con cái có biết không.