Hỏa Vũ Chiến Thần Tần Vũ Phong

Chương 480



Chương 480: Mang trên mình chín nghìn cân

Phải hơn nửa tiếng sau, các cường giả mới tháo được chín cái xích khóa rồng bị mắc kẹt ra khỏi nhà kho. Tất cả bọn họ đều thở hồng hộc vì kiệt sức.

“Chiến thần Thiên Vũ, anh muốn tôi giúp anh hay muốn tự mình làm?” Hách Quang Minh nở một nụ cười ảm đạm và nói.

“Tôi sẽ tự làm” Tần Vũ Phong hét lên một tiếng, hai tay anh dùng sức, cơ bắp cũng theo đó mà nổi lên. Anh mang trên lưng chín cái xích khóa rồng và các dây xích quấn quanh cơ thể.

“Bụp”

“Rắc, rắc, rắc…” Bởi vì không chịu được một lực ép khổng lồ nên mặt đất dưới chân Tần Vũ Phong cũng bị lõm xuống tạo thành một cái hố nhỏ.

Trong bán kính hàng chục mét, có những vết nứt to như mạng nhện, điều này cho thấy trọng lượng khủng khiếp của xích khóa rồng.

Một xích khóa rồng nặng hơn một nghìn cân và nó có thể trói được con rồng xanh. Bây giờ, Tân Vũ Phong đang mang theo chín ổ chìa khoá, cũng có nghĩa là đang mang trên mình chín nghìn cân, điều này đúng thật là đáng kinh ngạc.

Không nói đến những võ giả bình thường, thậm chí là võ sư thì cũng sẽ bị đè đến nỗi không thể động đậy.

“Võ trạng nguyên đúng là không biết xấu hổ mới đề ra biện pháp này”

“Đây vốn dĩ không phải là một cuộc đấu công bằng, cho dù có thắng thì cũng không có gì gọi là vẻ vang”

“Cũng không thể nói như vậy được, dù sao thì chiến thần Thiên Vũ cũng đã đồng ý điều kiện này rồi”

“Đó là do anh ta quá tự tin, dù sao thì Võ trạng nguyên cũng là người đứng thứ chín trong Long bảng, anh ta làm sao có thể mang trên mình chín nghìn cân mà đánh lại được chứ?”

Theo dư luận đám đông thì hầu như ý kiến của mọi người đều giống nhau, bọn họ đều thấy trận đấu này không mấy lạc quan đối với Tân Vũ Phong.

“Nếu như đã chuẩn bị xong rồi thì chúng ta bắt đầu đọ sức thôi”

Hách Quang Minh sải bước về phía trước, trên mặt anh ta mang theo nụ cười đắc ý: “Nếu như có thể tận tay giết chết chiến thần Thiên Vũ thì uy danh của Hách Quang Minh này chắc chắn sẽ nổi khắp thiên hạ, cảnh giới võ lâm sẽ tăng lên một bậc.”

“Đừng nói nhảm nữa, chúng ta chiến đấu thôi.” Tần Vũ Phong đứng yên, bất động như núi. Những võ giả đang quan sát thấy vậy thì lùi lại một trăm mét để chừa đủ khoảng trống cho hai người họ chiến đấu.

“Bum!”

Đột nhiên khí thế của Hách Quang Minh thay đổi đáng kể, xung quanh người anh ta xuất hiện một luồng sức mạnh nào đó.

“Cú đấm này tên là Bôn Lôi. Mời anh dạy bảo nhiều hơn” Vừa dứt lời, Hách Quang Minh đấm vào không trung, giống như sấm sét cuồng bạo chín ngày đánh tới tấp vào người Tân Vũ Phong.

Mọi người trong phạm vi năm mét đã lùi lại toàn bộ và có một âm thanh bùng nổ dữ dội. Rất nhiều võ giả có thực lực thấp đã bị sức mạnh này làm cho choáng váng và ngất tại chỗ.

“Thật quá đáng sợ”

“Cú đấm của Võ trạng nguyên đã đạt đến cực điểm rồi.”

“Chiến thần Thiên Vũ gặp nguy hiểm.”

Những võ sư ở xung quanh không khỏi cảm thán.

Đối mặt với cú đấm uy hiếp này, ngay cả Tần Vũ Phong cũng không dám xem thường. Tần Vũ Phong giơ hai tay lên, cố gắng chặn ở phía trước lồng ngực của mình.

Tuy nhiên, anh bị mắc kẹt bởi chín chiếc xích khóa rồng, nó giống như chín ngọn núi lớn ép mạnh vào anh, khiển động tác của anh chậm chạp hơn rất nhiều.

“Bum.”

Hách Quang Minh nắm lấy khuyết điểm này, quả đấm như búa bổ, hung hăng nện vào trong ngực Tần Vũ Phong.

Tân Vũ Phong lui về phía sau hơn chục bước mới miễn cưỡng đứng lại được. Khóe miệng anh chảy ra một tia máu đó, khiến người ta nhìn thấy mà giật mình.

“Ha ha ha..” Nhìn thấy điều này, Hách Quang Minh cười điên cuồng: “Cái gì mà chiến thần Thiên Vũ, hóa ra cũng chỉ có như vậy, không hơn không kém, cuối cùng vẫn bị cú đấm của tôi làm cho hộc máu. Sợ rằng không cần dùng đến một trăm chiêu cũng có thể giết được anh”

Tần Vũ Phong nghe xong lời này, im lặng không nói gì. Nhưng Tiêu Mặc Chiến đang đứng từ xa quan sát trận chiến không nhịn được tức giận gầm lên một tiếng: “Đúng là không biết xấu hổ, anh đã dùng thủ đoạn đê hèn như vậy mà vẫn dám oại mồm ư? Nếu có gan thì để chiến thần Thiên Vũ cởi bỏ xiềng xích rồi đầu với anh một lần nữa xem nào.”

“Hừ!” Hách Quang Minh chế nhạo, anh ta không đáp lại mà một lần nữa hướng tới tấn công Tần Vũ Phong.

“Xuyên Vân chưởng”

“Tôi Tâm trảo.”