Hỏa Vũ Chiến Thần Tần Vũ Phong

Chương 481



Chương 481: Phá vỡ khốn long khóa

“Triệm Y Thập Bát Điệt”

“Liên hoàn đoạt mệnh”

Tất cả các loại chiêu thức đang xuất hiện không ngừng. Hách Quang Minh là võ trạng nguyên, người đứng thứ chín ở Long bảng, chắc chắn anh ta cũng không phải dạng vừa.

Trong nhất thời, Tần Vũ Phong lại rơi vào yếu thế, anh bị đánh cho thương thể đầy mình và có rất nhiều máu chảy xuống đất.

Anh bị chín sợi dây sắt quấn quanh người, giống như một con rồng xanh bị giam cầm, cho dù có vùng vẫy thế nào cũng không thoát ra được.

“Ha ha… Anh đừng làm những việc không cần thiết nữa. Ngay cả người đứng đầu Long bảng mang trên lưng chín chiếc xích khóa rồng thì tôi sợ anh ta còn không thể động đậy để phát huy năng lực của mình. Mười tám năm trước, tôi đã giết chết mẹ của anh. Hôm nay, tôi lại giết chết anh. Đây vốn dĩ là số phận của anh rồi.”

Hách Quang Minh buông ra những lời tàn nhẫn, tựa hồ như anh ta đoán chắc rằng mình sẽ thắng.

Thế nhưng, Tần Vũ Phong đang bị nhuốm máu không những không sợ hãi mà còn ưỡn ngực lên phía trước.

“Tôi, Tần Vũ Phong, được sinh ra trên thế giới này, có thể mang hàng nghìn kilomet núi sông, làm sao tôi có thể sợ chín sợi dây xích này chứ?”

Anh, Tần Vũ Phong là người uy chấn Cửu Châu. Tên của anh là một huyền thoại bất bại. Trên hàng trăm hàng nghìn kilomet ở lãnh thổ phía Bắc có hàng chục triệu người, tất cả đều tôn trọng anh.

Không cúi đầu.

Không chịu khuất phục…

“Sắp chết đến nơi rồi còn mạnh miệng”

Hách Quang Minh tràn đầy khinh thường hỏi: “Bây giờ anh đã bị mắc kẹt trong xích khóa rồng. Chẳng lẽ anh có thể giải thoát khỏi nó sao?”

“Hừ..” Tần Vũ Phong hít sâu một hơi thật sâu, ánh mắt thâm thúy tựa hồ đã đưa ra quyết định quan trọng nào đó.

“Bát môn độn giáp” Trong miệng anh chậm rãi nói ra một câu, mặc dù nó không có gì bất thường cả nhưng trong nháy mắt, Hách Quang Minh đã bị chấn động, anh ta cảm nhận được một điềm báo dữ dội và cảm thấy vô cùng khó thở.

“Rắc, rắc” Một âm thanh vỡ vụn vang lên.

Điều đáng kinh ngạc là âm thanh răng rắc này dường như bắt nguồn từ Tần Vũ Phong, như thể có một cái xiềng xích nào đó đang bị vỡ ra.

“Bùm, bùm, bùm.” Đột nhiên, khí thế của Tần Vũ Phong tăng vọt một cách đáng kể, cứ thế không ngừng tiến lên vào leo thẳng đến Cửu Trọng Thiên.

Các vết thương trên cơ thể anh lành lại với tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường và máu dường như đã hoàn toàn bốc hơi. Một ánh sáng vàng mờ nhạt bao phủ cơ thể anh. Luồng khí kinh hoàng lan ra tứ phía, lập tức bao trùm toàn bộ xung quanh.

“Bịch, bịch, bịch… Tất cả các võ giả có mặt ở đây, bao gồm cả những người lớn tuổi đều quỳ xuống đất và thờ lạy. Bầu không khí trước mặt vô cùng trang nghiêm, giống như đang có một vị thần giáng thế vậy.

“Mau phá vỡ” Tần Vũ Phong hét lên.

Ngay khi giọng nói cất lên, chín chiếc xích khóa rồng đang quấn lấy cơ thể anh vỡ tan. Nó không bị hỏng mà biến thành bột, không để lại một chút dấu vết nào.

“Chuyện này… Làm sao có thể? Anh… Anh đã làm gì rồi?” Hách Quang Minh chết lặng, kinh hãi nói với giọng run run.

Giờ phút này, Tần Vũ Phong giống như một con rồng đã ngủ yên nghìn năm, rốt cuộc cũng thoát khỏi xiềng xích. Anh nhìn về phía Hách Quang Minh, khóe miệng hơi nhếch lên và nói: “Tiếp theo, đến lượt tôi rồi”