Cô nở một nụ cười xa cách nhưng vẫn lịch sự: “Có chuyện gì thì hãy gọi điện cho tôi. Cũ1ng muộn rồi, anh mau đưa cha anh đến bệnh viện đi.”
Dung Kính đứng ở phía đối diện, nghe vậy cảm xúc cũng hạ xuống. “Nhị, Nhị2 gia...”
Dung Kính lập tức trở thành một kẻ nhát cáy, đến nói chuyện cũng lắp bắp.
Gã không thể nào quên được những gì mình đã 0trải qua trong cái đêm ở nhà họ Hoắc, khí thể của Hoắc Nhị gia quả sắc bén, Dung Kính không thể nào không sợ được. Hoắc Dịch Dung khẽ liếc mắt nhìn gã, trên mặt đầy vẻ châm chọc. Thằng oắt này lại còn muốn cóc ghẻ đòi ăn thịt thiên nga, đúng là nằm mơ.
Thái độ của em ba với Tần Nguyễn rõ ràng có vấn đề, dám cướp người với nhà họ Hoắc, chỉ sợ tên nhóc này không biết chữ “chết” viết thế nào.
Từ nhỏ đến lớn, chỉ cần là thứ em ba muốn, mặc dù không nói rõ ra, nhưng em ba luôn lấy được nó dựa vào chính bản lĩnh của mình. “Anh là?”
Tần Nguyễn có thể chắc chắn mình chưa từng nhìn thấy người đàn ông có khí chất của kẻ bề trên này.
Thái độ của đối phương cùng với cách anh ta gọi Tần Nguyễn chứng tỏ rằng anh ta biết cô. Người nhà họ Hoắc chủ động tìm đến, chẳng lẽ bọn họ đã biết người ở cùng Hoắc Tam gia trong cái đêm ở khách sạn Hoàng Đình chính là mình?
Trong lòng Tần Nguyễn không xác định được, nhưng trực giác nói với cô rằng, nhà họ Hoắc chắc chắn đã biết.
Ở kiếp trước, một năm sau Hoắc Tam gia mới về nước và lúc ấy anh mới biết được sự tồn tại của cô và đứa bé. Ở kiếp này, tất cả mọi thứ đều thay đổi. Hoắc Tam gia về nước sớm, người nhà họ Hoắc xuất hiện sớm chắc chắn là có lý do. “Tôi họ Hoắc.”
Nhìn thấy vẻ nghi hoặc trong mắt Tần Nguyễn, Hoắc Dịch Dung nở một nụ cười hiền lành.
Anh ta chỉ báo họ chứ không nói tên, nhưng trái tim Tần Nguyễn vẫn hơi thắt lại. Họ Hoắc, Dung Kính gọi anh ta là Nhị gia, chắc chắn người này đến từ nhà họ Hoắc, một danh gia vọng tộc có lịch sử hàng trăm năm ở thủ đô. Tần Nguyễn siết chặt bàn tay đang nắm chiếc áo khoác. Bỏ lỡ một c2ô gái xinh đẹp như thế này đúng là việc đáng tiếc trong cuộc đời gã.
Dung Kính còn muốn nói gì đó, nhưng khi ánh mắt gã vượt qua Tần Ng7uyễn nhìn về phía sau, mặt gã biến sắc, trong mắt hiện lên sự sợ hãi.
Tần Nguyễn định xoay người rời đi, nhưng lúc này lại có người kho7ác một chiếc áo lên vai cô. Hoắc Dịch Dung đứng sau lưng Tần Nguyễn, anh ta nhẹ nhàng khoác chiếc áo mà em ba vẫn mặc cho cô. Sức khỏe của Hoắc Vân Tiêu không tốt nên việc kinh doanh bên ngoài luôn do Hoắc Nhị gia quản lý. Nhưng người thực sự đứng đằng sau hậu trường và đưa ra mệnh lệnh luôn là người thừa kế đời tiếp theo, Hoắc Tam gia.
ở thủ đô, người có thể được Hoắc Nhị gia gọi là em ba, cũng chỉ có một mình Hoắc Vân Tiêu. Khi biết người đó cũng ở đây, con người của Tần Nguyễn đột nhiên co lại.
Cô bất giác quay đầu nhìn xung quanh.