Hoắc Gia Phu Nhân Lại Mở Sạp Bói Rồi

Chương 1122: Nhà họ hoắc nói có thể làm mọi thứ và biết mọi chuyện



Tần Nguyễn chớp chớp mắt, khó hiểu hỏi: “Chẳng phải tộc Pháp Sư rất lợi hại sao, vì cái gì muốn tìm sự che chở của nhà họ Hoắkc?”

Điều Tần Nguyễn không nói là, mặc dù nhà họ Hoắc rất có thế lực, nhưng dù sao họ cũng là người bình thường, đối cmặt với tộc Pháp Sư thì họ nhất định là kẻ yếu.

Ngay cả khi trong hàng ngũ nhà họ Hoắc có Linh Hư Tử, điều đó cũng kahông đủ để chống lại tộc Pháp Sư. Nếu Tần Nguyễn khôi phục trí nhớ, cô sẽ biết người muốn tiêu diệt tộc Pháp Sư chính là người đàn ông trước mặt.

Tần Nguyễn khẽ nhíu mày, không có hứng thú đối với việc tiêu diệt thế lực của tộc Pháp Sư, cô hỏi điều mà mình quan tâm nhất: “Trong tộc Pháp Sư, chẳng lẽ chỉ có Thánh nữ là hậu duệ của Pháp tổ thời thượng cổ?”

Hoắc Vân Tiêu nhéo mũi Tần Nguyễn, cười ra tiếng: “Nguyễn Nguyễn đang suy nghĩ gì thế, cô ta làm sao có thể là hậu duệ của Hậu Thổ, cô ta chỉ may mắn được thừa hưởng truyền thừa của Hậu Thổ thôi, nói là truyền thừa, thật ra ngay cả một phần trăm cũng chưa tới.”
Hoắc Vân Tiêu nói rất hùng hồn, như thể anh nhìn thấy tận mắt vậy.

Hoắc Vân Tiêu cười khẽ: “Bởi vì không có gì anh không làm được, cái gì anh cũng biết.”

Nghe giọng điệu đùa giỡn của Hoắc Vân Tiêu, Tần Nguyễn không coi là thật, cô chỉ cho rằng với thế lực nhà họ Hoắc, có lẽ bọn họ có gián điệp bên trong tộc Pháp Sư.
Hoắc Vân Tiêu đang muốn nói rằng tộc Pháp Sư không đáng sợ.

Thánh nữ của tộc Pháp Sư chẳng qua chỉ dựa vào truyền thừa của Hậu Thổ, cô ta còn mơ tưởng kiểm soát toàn bộ thế giới loài người, nhưng tất cả chỉ phí công.

Tần Nguyễn lộ vẻ ngạc nhiên, đồng thời cũng thở phào nhẹ nhõm, đôi môi đỏ chậm rãi cong lên: “Hóa ra là như vậy.”
Đạt được đáp án mình muốn, trên mặt Tần Nguyễn lộ vẻ hài lòng.

Vậy là tốt rồi, như vậy thì em có thể buông tay tính sổ với họ, nếu họ chủ động xé bỏ hiệp ước, đến lúc đó không thể vừa đánh vừa trách cứ chúng ta.”

Tần Nguyễn bắt đầu lên kế hoạch làm thế nào để đánh cho tộc Pháp Sư lên bờ xuống ruộng.
Hoắc Vân Tiêu ôm Tần Nguyễn vào lòng, vỗ nhẹ lên lưng cô: “Trời cũng khuya rồi, ngủ sớm đi, ngày mai anh sẽ đi cùng em đến khách sạn.”

Hoắc Vân Tiêu không thể để Thánh nữ tộc Pháp Sư bắt nạt người của mình.

Anh cũng muốn biết, khi Thánh nữ nhìn thấy mình thì sẽ lộ ra vẻ mặt như thế nào.
Có thể nhận được truyền thừa của Hậu Thổ, cho dù không tới một phần trăm thì cũng là một tồn tại không thể xem thường.

Tần Nguyễn vừa định đáp lại, trong đầu chợt lóe lên một câu hỏi khiến cô không thể ngủ yên.

Tần Nguyễn ngẩng đầu nhìn cái cằm thanh tú của Hoắc Vân Tiêu, cô hỏi: “Em còn chưa hỏi anh, tại sao anh lại biết Thánh nữ của tộc Pháp Sư đã nhận được truyền thừa của Hậu Thổ?”
Bọn họ đã dám nghênh ngang vào thủ đô, vậy phải để họ chật vật rời đi, hoặc đến Địa Phủ làm bạn với đám ma quỷ môn phái Âm Dương.

Dường như biết được suy nghĩ của Tần Nguyễn, Hoắc Vân Tiêu bình tĩnh trở lại, anh nắm chặt bàn tay mềm mại của cô trong chăn: “Nguyễn Nguyễn, dù sao Thánh nữ cũng là một trong những người thừa kế được Hậu Thổ công nhận, nếu không cô ta sẽ không đạt được một phần trăm truyền thừa. Nếu có thể, anh hy vọng em tạm thời giữ lại tính mạng của cô ta, đợi anh… Đợi sau này anh không còn nữa, em tự tay giết cô ta cũng không sao.”

Một khi Thánh nữ của tộc Pháp Sư chết đi, Sinh Tử kiếp chắc chắn sẽ đến.
Mấy lần tiếp xúc với tộc Pháp Sư, Tần Nguyễn cũng phải đau đầu trước năng lực của bọn chúng.

Những người đó xuất quỷ nhập thần, kỹ năng tà thuật khiến người khác không kịp trở tay.

Và kẻ khiến Tần Nguyễn kiêng kỵ nhất là người áo đen đã chạy thoát ngay trước mắt cô ở núi Vấn Thế.
Tần Nguyễn không truy đến cùng, cô ghé vào lòng Tam gia, cảm nhận tiếng tim đập của mình trong lồng ngực anh, rất nhanh chìm vào giấc ngủ say.



Bên ngoài nhà họ Hoắc.
Hoắc Vân Tiêu từ trong chăn thò tay ra, vuốt ve khuôn mặt đầy nghi hoặc của Tần Nguyễn, sau đó nhẹ nhàng nói: “Nguyễn Nguyễn, có một chuyện mà em không biết, nếu không phải nhà họ Hoắc có ước định trăm năm với Tộc Pháp Sư, bọn họ đã bị tiêu diệt từ lâu rồi.”

Tần Nguyễn còn chưa kịp hỏi tiếp, Hoắc Vân Tiêu đã giải thích: “Tộc Pháp Sư có liên quan đến Pháp tổ thời thượng cổ, năm đó nhà họ Hoắc có việc cần nhờ nên nợ họ một ân tình, ước định trăm năm giữa nhà họ Hoắc và tộc Pháp Sư cũng ra đời từ đó. Trong ước định đã nói rằng, trong vòng trăm năm bất kể tộc Pháp Sư làm ra chuyện gì, nhà họ Hoắc cũng không thể động đến họ, nếu tộc Pháp Sư an phận thủ thường thì thôi, nhưng dã tâm của họ quá lớn. Mười hai Pháp tổ thượng cổ còn được gọi là mười hai ma thần, bọn họ trời sinh có thân thể vô cùng mạnh mẽ, nuốt chửng trời đất, điều khiển gió, nước, sấm sét, chuyển núi lấp biển, thay đổi trời đất, mà vị Thánh nữ nhiệm kỳ này của tộc Pháp Sư đã kế thừa năng lực của Hậu Thổ, một trong mười hai Pháp tổ. Đáng tiếc sự tồn tại của tộc Pháp Sư cuối cùng cũng ảnh hưởng đến một số người, những người đó chỉ muốn sớm giết sạch tộc Pháp Sư, nếu không phải có hiệp ước trăm năm với nhà họ Hoắc, tộc Pháp Sư đã không còn tồn tại trên đời này.”

Giọng anh nhẹ nhàng không vội vã, cứ như đang nói chuyện của người khác.
Con người sống đến một trăm năm đã là được ông trời phù hộ.

Tam gia bây giờ đã là trung niên, nếu tính theo tuổi thọ thông thường, chẳng lẽ cô phải chịu đựng Thánh nữ tộc Pháp Sư bảy mươi năm nữa sao.

Chỉ nghĩ đến thôi đã cảm thấy bực mình.
Hoắc Vân Tiêu sẽ không thể chứng kiến giây phút con gái chào đời.

Hoắc Vân Tiêu hy vọng mọi chuyện sẽ diễn ra đúng kế hoạch, nếu không thể chứng kiến đứa con của họ chào đời, đó sẽ là sự nuối tiếc lớn lao trong cuộc đời vô tận sau này của anh.

Tần Nguyễn không biết ý nghĩ của Tam gia, cô khẽ hừ một tiếng: “Vậy thì em phải chịu đựng cô ta mấy chục năm à.”
Xe của Hoắc Dịch Dung lái vào biệt thự không lâu, xe của Vệ Lâm Thần cũng đi từ xa đến gần, chiếc xe chậm rãi dừng ở ngoài cổng biệt thự, nơi có ám vệ của nhà họ Hoắc đang canh giữ.

Ngay khi chiếc xe lạ đến gần, tất cả ám vệ trong và ngoài cửa, cùng với đang ẩn nấp ở chỗ tối đều thi nhau giơ vũ khí lên, nhắm vào chiếc xe đỗ trước cửa.

Đội trưởng ám vệ nhà họ Hoắc trực ca đêm tối nay cầm vũ khí tiếp cận chiếc xe.

Khi đối phương tới gần, Vệ Lâm Thần đang ngồi trong xe hạ kính xuống, lộ ra một nụ cười rạng rỡ.