Hoắc Gia Phu Nhân Lại Mở Sạp Bói Rồi

Chương 113: Tam gia, anh có muốn sinh nó ra không?



Hoắc Vân Tiêu tiện tay đặt tờ báo cáo xét nghiệm sang một bên, ánh mắt anh nhìn chăm chú vào phần bụng phẳng lì của Tần N1guyễn.

Dáng người cô rất chuẩn, eo thon với đường cong hoàn hảo không một chút mỡ thừa, phần bụng nhỏ không hề n2hỏ lên. Cả người Hoắc Vân 2Tiêu tỏa ra sự dịu dàng, trên môi nhẹ nở một nụ cười.

Có lẽ do sự chờ mong của anh với đứa con quá rõ ràng, ánh 0mắt cũng quá nóng rực, mà khiến cảm giác khẩn trương trong lòng Tần Nguyễn tan biến.
Tần Nguyễn mãi không thấy Hoắc Tam gia trả lời, anh còn đang mải nhìn chằm chằm vào bụng cô, làm cô đành phải huơ huơ tay trước mặt anh.

Cô lên tiếng gọi: “Tam gia?”
Đương nhiên, cũng có thể do thời gian mang thai hơi ngắn nên chưa nhìn thấy gì.

Tam gia nhìn chằ7m chằm vào bụng Tần Nguyễn, trong mắt anh như lóe lên những tia sáng lung linh. Ở nơi đó đang có giọt máu của anh, trong7 lòng Hoắc Vân Tiêu có một niềm háo hức khó tả, một cảm giác mong đợi được làm cha đầy xa lạ.
Đúng là sắc đẹp hại người, người xưa nói không sai tí nào!

Tần Nguyễn lơ đãng nhìn sang chỗ khác, tay cô sờ nhẹ lên bụng và cố giữ giọng điệu bình tĩnh nhất có thể “Tam gia vẫn chưa trả lời câu hỏi của em, anh nghĩ thế nào về đứa con này?”
Và chính bản thân anh đã vẽ thêm màu sắc và hơi thở của riêng mình lên tờ giấy trắng này.

Hoắc Vân Tiêu đã tự mình tham dự và kiểm soát quá trình một cô gái trở thành đàn bà.
Tần Nguyễn sờ lên bụng mình, cô bình tĩnh nói: “Chắc Tam gia cũng đã biết người ở khách sạn Hoàng Đình đêm hôm đó chính là em, tờ giấy kết quả xét nghiệm anh vừa nhìn thấy cũng là của em, em đã có thai, không biết Tam gia có tính toán gì không?”

Hoắc Vân Tiêu nhìn chằm chằm vào bàn tay đang vuốt ve bụng của Tần Nguyễn, anh hơi sửng sốt, khuôn mặt đẹp trai thoáng thất thần.
Bỏ qua thân phận Hoắc Tam gia thì khuôn mặt của người đàn ông này đúng là rất ưa nhìn, khí chất cao quý, nho nhã, tài hoa.

Chỉ với khuôn mặt này, Tần Nguyễn cảm thấy anh có thể muốn làm gì thì làm, dù có làm chuyện gì cũng đều có thể được tha thứ.
Hai người ngồi gần đến mức Tần Nguyễn có thể nhìn thấy rõ từng sợi lông mi của Hoắc Vân Tiêu.

Lông mi của anh rất dài và hơi cong, hàng mi khẽ chớp chớp như đang cho vào lòng Tần Nguyễn.
Mà người ngoài không thể nào biết được tất cả những điều này.

Chỉ có Hoắc Tam gia, người đã độc chiếm Tần Nguyễn và chạm vào từng centimet trên cơ thể cô là biết rõ nhất.
Hoắc Vân Tiêu nhớ tới cảnh trong mộng, hai tay anh dùng sức giữ chặt hai cổ tay trắng muốt này, khiến đối phương giãy giụa như thể vừa muốn cự tuyệt lại vừa mời chào.

Trong đầu anh xuất hiện những hình ảnh hỗn loạn, cô gái khóc lóc bên tai anh, giọng nói yếu đuối khiến người ta phải thương tiếc. Người thiếu nữ ngây thơ như một tờ giấy trắng sạch sẽ.
“U?”

Chất giọng của anh hơi trầm, khàn khàn gợi cảm, nghe vô cùng quyến rũ, dường như anh rất thích dùng giọng mũi.
Kiếp trước Tần Nguyễn không giữ được đứa nhỏ, để nó bị người khác hại chết, cô luôn dằn vặt mình vì chuyện đó.

Kiếp này, đừng ai nghĩ ra tay với con của cô.

Nếu ai dám động vào con của Tần Nguyễn, cô sẽ liều mạng với chúng!