Hoắc Gia Phu Nhân Lại Mở Sạp Bói Rồi

Chương 114: Cô bé, hãy làm bà hoắc của anh



Tần Nguyễn vẫn chưa xác định được thái độ hiện tại của Hoắc Vân Tiêu, cô nghiêng người né tránh bàn tay của anh.

Thật ra Tần Nguyễn 1không quen bị đụng chạm thân mật như vậy.

Trước đó cô luôn nhẫn nhịn, nhưng bây giờ không còn cần thiết nữa. Chênh lệch chín tuổi thì sao chứ.

kiếp trước, anh đã ở bên cạnh cô và con, chỉ cần có tình có nghĩa là đủ rồi.

Còn về việc hai người ở hai đường thẳng khác nhau sau khi kết hôn, vậy chẳng phải có nghĩa là bọn họ sẽ không can thiệp vào chuyện của nhau sao, thế càng hợp với suy nghĩ của cô hơn.
Đứa bé đó sẽ không hối tiếc khi thiếu vắng sự đồng hành của cha, nó cũng không cần phải lo lắng về những lời xì xào bàn tán trên con đường trưởng thành của mình.

Lời nói của Tần Nguyễn vô cùng thẳng thắn, Hoắc Vân Tiêu cũng hiểu được. Trên mặt anh nở nụ cười rạng rỡ, một người đàn ông cao quý nho nhã như anh, chỉ cần ngồi ở đây thôi cũng khiến người khác phải thấp thỏm đầu óc không nghĩ được gì.

Dưới ánh mắt cảnh giác của Tần Nguyễn, Hoắc Tam gia thả lỏng người dựa vào ghế sô pha, tư thế của anh rất thoải mái và lười biếng.
Tần Nguyễn đương nhiên đã chuẩn bị kỹ.

Cô không hề do dự đặt tay mình vào lòng bàn tay ấm áp của người đàn ông trước mắt.

Hoắc Vân Tiêu nắm lấy bàn tay nhỏ bé mềm mại mà cảm thấy trái tim mình như bị móng mèo gãi nhẹ.
Bảo vệ nó kh2ông bị tổn thương một lần nữa và không để bất kỳ ai lợi dụng.

“Em sẽ cho nó tất cả tình yêu thương và em sẽ là nơi trú ẩn an toàn c0ho nó suốt cả cuộc đời!”

Lớn lên trong trại trẻ mồ côi ở khu tây, Tần Nguyễn chưa bao giờ được hưởng sự yêu thương chăm sóc của cha mẹ, nhưng điều đó không có nghĩa là cô không yêu thương con mình. “Là một người mẹ, em muốn dành cho nó tất cả những gì tốt đẹp nhất trên đời, bao gồm một mái nhà trọn vẹn.” Không phải đại bộ phận những đứa trẻ sống trong gia đình đơn thân đều có khiếm khuyết, nhưng Tần Nguyễn không muốn đặt cược vào số ít đó. Nếu có thể, cô mong muốn cho con mình một mái ấm trọn vẹn để con có thể vui vẻ lớn lên.
Nhìn bàn tay b2ắt trượt của mình, Hoắc Tam gia không thèm để ý mà lại mỉm cười.

Anh nhìn thẳng vào đôi mắt đen láy tuyệt đẹp của Tần Nguyễn, và hỏ7i: “Cô bé, em chỉ là một đứa trẻ, trong bụng còn có đứa nhỏ, em có biết sinh ra nó có ý nghĩa gì không?”

“Đương nhiên rồi!” Tần Ngu7yễn hất cằm, vẻ mặt cô rất kiên định và bình tĩnh: “Điều đó có nghĩa là em sẽ làm mẹ, và em sẽ dốc hết sức bảo vệ nó!”
Sinh lý. Tạm thời chưa cần nhắc đến. Tư tưởng, khoảng cách thể hệ trong quan điểm sống? Không quan trọng. Tần Nguyễn cho rằng mình là người rất dễ nói chuyện, chỉ cần không đụng đến điểm mấu chốt của cô là được.

Tần Nguyễn gật đầu và tỏ thái độ: “Em đã nghĩ kỹ rồi, không có vấn đề gì!”

Hoắc Vân Tiêu nhìn ánh mắt của Tần Nguyễn đang đảo đi đảo lại, rõ ràng cô không nghe vào tai những lời anh nói.

Hoắc Vân Tiêu nắm chặt bàn tay nhỏ bé trong tay mình, anh không biết phải nói gì nữa.

Cô gái này chắc không nghĩ đến chuyện lâu dài về sau rồi. Với cái cơ thể này, Hoắc Vân Tiêu không ở bên cạnh cô lâu được.