Hoắc Xuyên đang đợi ở bên1 cạnh đã chuẩn bị ra tay bắt cậu ta bất cứ lúc nào.
Kiều Hi thấy vậy bèn chạy như bay về phía Hoắc Vân Tiêu.
Cậu ta đã chuẩn bị ôm chặt đùi anh ba, cầu xin để thoát khỏi việc đi vào khu hình phạt. Vẻ mặt của Hoắc Vân Tiêu và Hoắc Xuyên thì kỳ quái không nói nên lời, bọn họ rất tò mò về Tần Nguyễn.
Còn về chuyện khí tràng quanh thân Kiêu Hi tương khắc với Hoắc Vân Tiêu thì họ lại không để ý, như thể họ đã biết trước chuyện này rồi.
Hoắc Tam gia dịu dàng hỏi: “Tại sao em lại biết?” Ngay lúc Kiều Hi 7sắp đến gần Hoắc Vân Tiêu, cậu ta bị đạp văng ra. Đúng vậy, cậu ta bị đạp! Kiều Hi bị đạp nằm sấp ở trên tấm thảm trong7 phòng khách, cú đạp này không hề nhẹ.
Người đạp chính là Tần Nguyễn đang đứng cạnh Hoắc Vân Tiêu.
Đây 2chỉ là hành vi phản xạ theo tiềm thức của cơ thể thôi. Kiều Hi bò dậy, tức giận chỉ vào Tần Nguyễn.
Cải khuôn mặt đẹp trai của cậu ta, ngay cả khi giận dữ cau có thì vẫn rất đẹp.
Hoắc Vân Tiêu nhìn chằm chằm ngón tay Kiều Hi đang chỉ vào Tần Nguyễn, anh giận tải mặt, quát: “Bỏ tay xuống ngay cho anh!” Lúc này Kiều Hi không dám trả lời anh, cậu ta không cam lòng bỏ tay xuống.
Nhưng ngay sau đó, anh ba của cậu ta lại khiến cậu ta suýt thì nhảy dựng lên. “Đây là chị dâu của em, phải biết tôn ti trật tự, đừng để anh thấy em bắt nạt cô ấy.”
Nghe đến đây, Kiều Hỉ sốc nặng. Tần Nguyễn biết cũng không sao, nhưng Hoắc Vân Tiêu tò mò tại sao cô lại biết được.
“Biết là biết thôi, chỉ cần nhìn khí tràng quanh thân cậu ta là biết cậu ta có bát tự thuần âm, mà mệnh cung Thiên Can trong bát tự của cậu ta lại đứng chữ Quý, người bên cạnh sẽ bị vận thế mạnh mẽ của cậu ta hút khô, tất cả các loại vận may sẽ suy giảm một cách toàn diện. Điều này đặc biệt không tốt cho anh, chỉ cần cậu ta đến gần là anh sẽ cảm thấy khó chịu, sau này anh nên ít tiếp xúc với cậu ta thì tốt hơn.”
Tần Nguyễn thật sự hy vọng Hoắc Vân Tiêu không tiếp xúc gần với Kiều Hi, nên cô đặc biệt nhấn mạnh những lời này. Sau khi đá Kiều Hi văng ra, Tần Nguyễn mới tỉnh táo lại.0 Đối mặt với ánh mắt trách móc của Kiều Hi đang nằm trên mặt đất, cùng vẻ mặt khó hiểu của Hoắc Vân Tiêu, Tần Nguyễn không được tự nhiên đưa tay sờ mũi. Ánh mắt cô lóe lên tia sáng, sau đó cô giải thích: “Em, em thấy âm khí trên người cậu ta quá nặng, nó tương khắc với khí trên người Tam gia, vì vậy em muốn cậu ta cách xa anh một chút.”
Ngay khi những lời này được nói ra, ba người có mặt đều có biểu hiện khác nhau.
Đây là lần đầu tiên Kiều Hi nghe thấy chuyện khí tràng quanh thân mình tương khắc với anh ba. Cậu ta trợn tròn mắt, nhìn trùng trùng vào Tần Nguyễn.
Nhìn thế nào cũng thấy cô gái này nhỏ tuổi hơn cậu ta.
Một cô gái nhỏ như vậy mà làm chị dâu của cậu ta á?
Đừng đùa!
Kiều Hi nhìn sang Hoắc Vân Tiêu, nói một câu ngốc nghếch: “Anh họ, không ngờ anh lại có khẩu vị mặn như vậy, cô gái này trông còn chưa đủ tuổi vị thành niên đâu.”
Cậu ta vừa nói ra câu này, sắc mặt Hoắc Vân Tiêu lập tức trầm xuống đến mức đáng sợ, trong mắt anh lấp lóe ánh sáng âm u vô cùng khiếp người.