Hoắc Gia Phu Nhân Lại Mở Sạp Bói Rồi

Chương 119: Tần nguyễn thấy sau lưng ớn lạnh, trực giác nói cho cô biết mình đang gặp nguy hiểm



“Cậu dừng lại, đừng có đến đây!” Tần Nguyễn lên tiếng ngăn cản đối phương tới gần.

Hoắc Vân Tiêu vẫn đứng bên cạnh 1cô, nếu Kiều Hi tiến đến gần anh sẽ thấy khó chịu, hai luồng khí vốn quấn chặt lấy nhau sẽ càng thêm hỗn loạn. Phòng khách rộng lớn cuối cùng cũng yên tĩnh trở lại.

Hoắc Vân Tiêu liếc mắt nhìn xuống bụng Tần Nguyễn, cau mày hỏi: “Em có cảm thấy khó chịu không?”
“Không ạ.” Tần Nguyễn lắc đầu. Hoắc Vân Tiêu phất tay với người hầu gái: “Đi đi.” “Da.”

Người phụ nữ trung niên quay người đi về phía phòng ăn.
Bác sĩ do nhà họ Hoắc tìm đến chắc chắn là bác sĩ riêng cho nguyên thủ quốc gia.

Vì sức khỏe của đứa bé, Tần Nguyễn không có lý do gì để từ chối. Hoắc Vân Tiêu nhìn thái độ ngoan ngoãn này của Tần Nguyễn, nào còn trông thấy cái dáng vẻ hung dữ đạp bay Kiều Hi trước đó nữa. Nhớ lại đã bất ngờ vừa rồi, vừa nhanh, chuẩn, vừa tàn nhẫn, cô bé này đúng là hơi hoang dã thật đấy.
“Tam thiếu gia.”

“Làm mấy món ăn khuya dễ tiêu hóa và có đủ dinh dưỡng cho phụ nữ mang thai.” Hoắc Vân Tiêu nhìn Tần Nguyễn, anh hỏi: “Em có kiêng gì không?”
“Không ạ, em không sao.”

Tần Nguyễn cảm thấy cơ thể mình không có vấn đề gì, chỉ hơi buồn ngủ và đói bụng. Thầy sắc mặt Tần Nguyễn không giống nói dối, Hoắc Vân Tiêu cuối cùng cũng thở phào.
Vài phút sau, một người phụ nữ trung niên mặc đồng phục đen kiểu cổ đi vào phòng khách.

Người phụ nữ này đứng giữa phòng, hướng về phía Hoắc Vân Tiêu và Tần Nguyễn, bà ta hơi cúi người, tư thể tiêu chuẩn.
Nhưng vẻ mặt anh vẫn nghiêm nghị: “Sau này không được ra tay như thế nữa, em bây giờ là phụ nữ có thai, ngày mai anh sẽ sắp xếp bác sĩ khám cho em, nếu đã quyết định sinh con, vậy phải để nó sinh ra thật khỏe mạnh.”

“Được rồi, em không có ý kiến.”
“Sao em không đi theo?”

Tần Nguyễn đứng dưới bậc thang, cô đưa tay sờ lên bụng rồi ngại ngùng nói: “Em đói.”
Lần này Hoắc Xuyên ra tay rất nhanh, anh ta0 thuận lợi bắt được Kiều Hi.

Tiếng hét thảm thiết của cậu ta vang vọng khắp phòng khách.
Anh khinh thường cái kiểu trẻ con cứ bị uất ức thì lại về tìm cha mẹ.

Hoắc Xuyên nhanh chóng đưa tên nhóc liên tục kêu la rời đi.
“Anh họ, đừng mà, em không muốn đến chỗ quỷ quái đó đâu! Chị dâu mau cứu em với, giết người rồi, em muốn về nước tìm cha mẹ!”

Hoắc Vân Tiêu đáp lại bằng một cái khịt mũi nhẹ.
Nếu anh không trông chừng cô, không biết đứa bé trong bụng sẽ bị cô giày vò thành cái gì nữa.

Tam gia khẽ thở dài, cảm thấy gánh thì nặng mà đường lại xa.
Hoắc Tam gia lại nổi giận một lần nữa: “Hoắc Xuyên, ném nó vào khu hình 2phạt đi, không đủ ba ngày không được thả ra!”

“Vâng, Tam gia.”
Hoắc Vân Tiêu im lặng quay người bước lên bậc thang.

Đi được vài bậc, anh không nghe thấy tiếng bước chân đi theo nên quay đầu lại nhìn.
Công nhận đầu óc của thằng nhóc này7 chưa phát triển thật.

“Kiều Hi!”
Sau khi đối phương rời đi, Hoắc Vân Tiêu liếc nhìn Tần Nguyễn, trên mặt anh nở nụ cười rất nhẹ, “Nói chuyện chút nhé?”

Tần Nguyễn cảm thấy sau lưng mình hơi ớn lạnh, trực giác nói cho cô biết mình đang gặp nguy hiểm.

Giọng của cô hơi nghèn nghẹt: “Nói chuyện gì cơ ạ?”