Hoắc Gia Phu Nhân Lại Mở Sạp Bói Rồi

Chương 1204: Cô là đế hậu của đại đế phong đô



Tần Nguyễn giơ tay lau đi nước mắt ở khóe mi, cô tựa đầu vào trong ngực Hoắc Vân Tiêu, tham lam hít lấy mùi hương trên người anhk.

Mùi trầm hương lành lạnh vẫn khiến cô say mê và có cảm giác an tâm như cũ.

Cô cầm tay Hoắc Vân Tiêu và đặt lêcn cái bụng đã lớn hơn của mình, sau đó ghé sát lại gần bên tai anh mà hèn mọn cầu khẩn: “Em nhớ anh, cục cưng cũng nhớ anh, anha mau tỉnh lại có được không?” Ngay cả luồng không khí do gió thổi cũng chậm lại, thế giới dường như đứng yên, không cho cô một phản ứng dù là nhỏ nhất.

Giống như trời đất vạn vật đang tiến hành trừng phạt kẻ đang ăn năn kia bằng sự im lặng, thờ ơ và lạnh nhạt vậy.

Mỗi ngày Tần Nguyễn đều chịu đựng loại chờ đợi giày vò này, mỗi ngày mở mắt ra, cô đều cầu nguyện có thể nhìn thấy Tam gia tỉnh lại.
Sau nhiều ngày nằm mơ, Tần Nguyễn gần như đã xác nhận được thân phận của mình.

Mặc dù vẫn còn một số ký ức không hoàn chỉnh, nhưng về cơ bản cô có thể khẳng định thân phận của mình là công chúa của Hồ tộc Đồ Sơn.

Trong giấc mơ, cô được tất cả mọi người xung quanh yêu thương chiều chuộng, chiều đến phát hư, trên trời dưới đất vô cùng kiêu ngạo.
Thời gian ngày qua ngày trôi qua, hiện tại Tần Nguyễn đã nắm giữ kỹ thuật cạo râu vô cùng thành thạo.

Lúc này Tần Nguyễn đang cạo sạch râu trên cằm cho Tam gia, khi cô đứng dậy cơ thể hơi lảo đảo, cô bèn vươn tay nắm chặt cái tủ đầu giường, chiếc váy ngủ bằng lụa trên người trượt xuống để lộ bờ vai trắng như tuyết.

Cô ổn định cơ thể, tùy ý kéo bộ đồ ngủ, phần đuôi mắt bỗng liếc nhìn thấy một dấu ấn hoa bỉ ngạn màu đen trên vai mình, cô dừng động tác lại, trên mặt lộ ra vẻ sửng sốt.
Hiện nay ở trên đời này, ngoại trừ pháp tắc của trời đất ra thì không có bất kỳ người nào có thể cản trở con đường của cô, cho dù sau này Sinh Tử kiếp đến, thì với thân phận Đế Hậu của thành Phong Đô, cô cũng có thể an toàn độ kiếp.

Vị chúa tể vốn dĩ vô tình, không có trái tim, mất đi tình yêu, nhưng lại vì kẻ bạc tình bạc nghĩa như cô mà xông vào thế giới phàm trần.

Chung quy lại ân tình này cũng là bởi vì A Nguyễn, và vì đứa trẻ đã chết cùng với cô nghìn năm trước.
Đây chính là dấu ấn tự nhiên xuất hiện sau khi cô cảm thấy đau nhói vào cái đêm mà cô và Tam gia kết nhân duyên, thông báo với trời đất.

Hoa bỉ ngạn màu đen tượng trưng cho thân phận bây giờ của cô, Đế Hậu của Đại Đế Phong Đô – nữ chủ nhân của Minh giới.

Tần Nguyễn sờ dấu ấn trên vai, đôi mắt ướt át tối sầm lại.
Loại hành vi vô tình vô nghĩa không thể tha thứ như thế, đáng bị trời trừng phạt.

Trái tim của vị thần tối cao ở Minh giới, làm sao có thể dễ dàng bị người khác chạm vào như thế.

Thiên đạo không nghiền nát A Nguyễn của tộc Hồ thành tro bụi, đã là lòng nhân từ cuối cùng của Đại Đế Phong Đô dành cho cô rồi.
Lúc còn trẻ con, cô vô tình biết được rằng căn bệnh hao tổn tâm mạch sau trận đại chiến vạn năm trước của anh trai mình lại tái phát, và có nguy cơ thần hồn bị chia cắt bất cứ lúc nào.

Vì để chữa khỏi bệnh cũ của anh trai, cô tin vào lời nói của những kẻ bàng môn tà đạo, họ nói rằng trái tim của Đại Đế Phong Đô có thể chữa trị tất cả các loại bệnh, thậm chí còn có thể khiến thần linh thay xương đổi thịt, có được một cơ thể mà không có bất kỳ thần khí nào trên đời này có thể gây tổn thương được.

Cô làm sao biết Đại Đế Phong Đô vốn là một người vô tâm vô tình, anh ta không hề có trái tim.
Ngày qua ngày, nhưng lại chưa bao giờ có bất ngờ nào dành cho cô.

Có lẽ hai năm qua cô sống quá thoải mái làm ông trời không vừa mắt, bây giờ để cô bị trừng phạt trong sự giày vò thống khổ sống một ngày như bằng một năm.

Tần Nguyễn đã khóc gần một giờ, hai mắt bắt đầu cay xè vì rơi quá nhiều nước mắt.
Nếu như không có đối phương che chở, hồn phách của cô đã tan biến từ lâu.

Sau khi cứu được anh trai, A Nguyễn cảm nhận sâu sắc cảm giác hối hận, cảm giác đó đến quá muộn, như muốn giết chết cô, đủ loại cảm giác đè nén, khó chịu giày vò cô ngày này qua ngày khác.

Cô không biết mùi vị đau đớn khi bị moi tim của Đế Quân, nhưng lại được thưởng thức cảm giác trái tim bị vô số kim châm đâm vào, đau đớn nhức nhối, nỗi đau xuyên thấu vào tận xương tủy có thể so sánh với cảm giác bị lửa Địa Ngục đốt cháy.
Đế Quân máu lạnh tàn nhẫn, thiết diện vô tư, sức chiến đấu mạnh đến mức kinh người, cho dù anh có trái tim thì cũng không ai có gan đến cướp đoạt.

Vận mệnh của các vị thần linh vạn giới đều nằm trong tay anh, nhưng một nhân vật đáng sợ như vậy lại vì A Nguyễn của tộc Hồ mà sinh ra một trái tim bằng xương bằng thịt, một trái tim tràn đầy tình yêu dành cho A Nguyễn.

A Nguyễn không hề biết Đế Quân là bởi vì động tình với mình nên sinh ra một trái tim, còn cô đã vô cùng khốn nạn móc sống trái tim kia ra, chỉ vì sốt ruột muốn cứu anh trai.
Thời gian gần đây, ngày nào Tần Nguyễn cũng bị giày vò bởi những cảm xúc còn sót lại trong giấc mơ.

Cô giống như A Nguyễn trong giấc mơ, cảm xúc hối hận bị kìm nén luôn luôn làm cô đau khổ.

Tần Nguyễn nằm ở trên giường, ôm chặt lấy cánh tay Hoắc Vân Tiêu, nước mắt nóng hổi chảy ra từ trong đôi mắt nhắm chặt của cô, giọng nói của cô khàn khàn khó chịu: “Tam gia, em nhớ anh lắm, cầu xin anh hãy tỉnh lại đi, anh mở mắt ra nhìn em có được không?”
Cô hít sâu một hơi, lau đi nước mắt trên mặt, đứng dậy và đi vào phòng tắm.

Lúc trở ra, trong tay cô cầm con dao cạo râu, chống đỡ thân hình sồ sề của mình, quỳ gối ở bên giường, thuần thục cạo râu ở cằm Hoắc Vân Tiêu.

Cô còn nhớ lúc đầu Hoắc Vân Tiêu hôn mê, một buổi sáng nào đó nhìn thấy râu của anh mọc dài, thế là cô vụng về cạo râu cho anh.
Nước mắt thấm đẫm bộ quần áo ở nhà mà Hoắc Vân Tiêu đang mặc trên người, tiếng khóc nghẹn ngào đứt quãng.

Đến cuối, Tần Nguyễn đã chuyển thành A Nguyễn của Hồ tộc, nói năng lộn xộn: “Đế Quân à, ta xin lỗi chàng, chàng đánh ta mắng ta hay quất ta cũng được, để cho ta cũng trải nghiệm tất cả những đau đớn mà chàng phải chịu đựng năm đó, chỉ cần chàng tỉnh lại thì bảo ta làm cái gì cũng được, cầu xin chàng, cầu xin chàng tỉnh lại có được không?”

Không có phản ứng nào trong phòng ngủ ngoài tiếng nức nở nghẹn ngào và cầu xin.
Tần Nguyễn không biết Đại Đế Phong Đô, hay Hoắc Tam gia hiện tại suy nghĩ gì ở trong lòng, nhưng bất kể là khả năng nào thì cô đều nên chịu đựng.

Chính cô đã phản bội đối phương, chính cô không giữ được đứa trẻ, cũng chính cô đã móc mất trái tim yêu thương mình, kéo tất cả những người vô tội vào hồng trần.

Thời gian ngàn năm đối với một vị thần có vô số tuổi thọ thì chỉ là một cái chớp mắt.

Nhưng nỗi khổ luân hồi thì cho dù là thần linh, cũng phải trải qua muôn vàn khổ sở như người thường.

Trên đời này vạn vật đều khổ, nếu như không phải bất đắc dĩ độ kiếp, ai lại muốn bước vào nhân gian.

Đại Đế Phong Đô chuyển kiếp thành Tam gia của nhà họ Hoắc, Thần Quân tộc Cửu Vĩ Hồ chuyển kiếp thành Tiêu Vân Sâm, hung thú thượng cổ Trường Uyên cũng đi theo chủ nhân của mình lưu lạc ở trần gian gần nghìn năm.

Cùng Kỳ, Đào Ngột, Thao Thiết, Hỗn Độn và những thần thú khác, thậm chí bao gồm cả những người bạn cũ mà Tần Nguyễn không nhìn thấy ở trong giấc mơ, đều bị cô liên lụy mà xuống trần gian.