Hoắc Gia Phu Nhân Lại Mở Sạp Bói Rồi

Chương 1205: Công chúa nhỏ nhà họ hoắc ra đời, tam gia sốt ruột muốn gặp con gái



Thoáng một cái hơn ba tháng đã trôi qua.

Hoắc Vân Tiêu vẫn không có dấu hiệu tỉnh lại, không chỉ Tần Nguyễn ngày đêm1 lòng nóng như lửa đốt, mà tất cả mọi người trong nhà họ Hoắc cũng đều lo lắng theo.

Ông cụ Hoắc bởi vì lo cho cháu2 trai quá mà ăn không ngon, ngủ không yên, một thời gian sau đã ngã bệnh. Lần này Tần Nguyễn lựa chọn sinh thường, quá trình diễn ra vô cùng thuận lợi, không hề ly kỳ như lúc sinh Hoắc Diêu và Hoắc An Kỳ.

Hòn ngọc quý của nhà họ Hoắc ra đời cũng không làm họ vui cười được.

Cha của đứa trẻ nằm trên giường mấy tháng rồi nhưng vẫn không có dấu hiệu tỉnh lại.
Cô điều chỉnh lại cảm xúc tiêu cực rồi đứng dậy vào phòng vệ sinh rửa mặt, sau đó cạo râu cho Hoắc Vân Tiêu như ngày nào cô cũng làm trong mấy tháng nay.

Những chuyện như vậy có thể giao cho nhân viên y tế làm, nhưng Tần Nguyễn lại không muốn giao cho người khác.

Cô không muốn để người khác chạm vào Hoắc Vân Tiêu, dục vọng chiếm hữu trong lòng cô ngày càng mạnh mẽ.
Một lúc lâu sau, bàn tay mảnh khảnh tái nhợt kia từ bỏ giãy giụa, không còn động tĩnh gì nữa.

Tần Nguyễn cùng người hầu đi tới phòng của bọn trẻ, bên trong truyền đến tiếng nói non nớt lanh lảnh.

“A Diêu, có phải em gái đang nhớ mẹ không?”
Cơ thể của anh càng ngày càng kém, nếu cứ tiếp tục như thế này thì anh sẽ không thể chịu nổi và sớm muộn gì sẽ có ngày ngừng thở, âm thầm nghênh đón tử vong đến.

Sau khi sinh con xong, Tần Nguyễn không ở lại bệnh viện lâu, ngày hôm sau cô đã khăng khăng muốn trở về nhà họ Hoắc.

Công chúa nhỏ được người hầu và bảo mẫu do nhà họ Hoắc thuê chăm sóc, Tần Nguyễn vì có lòng riêng nên không chịu để ông cụ Hoắc và ông Hoắc đặt tên cho con gái, cô muốn đợi Tam gia tỉnh lại rồi tự mình đặt tên cho con gái của bọn họ.
Hoắc Diêu: “Mẹ!”

Tần Nguyễn vội vàng và luống cuống bước nhanh đến bên nôi, đầu tiên là cô ôm hai đứa con trai vào lòng, sau đó cúi đầu nhìn con gái nằm trong nôi đang mở to đôi mắt đen láy.

Công chúa nhỏ nhà họ Hoắc có mái tóc khá dày và khuôn mặt ửng hồng, cô bé trông đáng yêu như búp bê.
Cuối cùng tuyết cũng rơi.

Trận tuyết đầu tiên trong năm đến thật bất ngờ.

Tần Nguyễn nằm trong ổ chăn ấm áp, tay đặt lên eo người đàn ông nằm bên cạnh, cảm nhận nhiệt độ man mát nơi lòng bàn tay.
Người hầu theo sát phía sau: “Tôi đã cho người đi gọi bác sĩ Trần rồi ạ.”

Trong căn phòng ngủ phía sau lưng, người nằm trên giường mấy tháng nay không có phản ứng gì khẽ cử động những ngón tay mảnh khảnh đang đặt trên giường.

Căn phòng yên tĩnh không có một ai, Tần Nguyễn đã rời đi nên bỏ lỡ mất khoảnh khắc cực kỳ kích động này.
Cô biết Hoắc Vân Tiêu đã mong chờ cô con gái này chào đời đến mức nào.

Trận tuyết đầu mùa đông năm nay đến muộn hơn những năm trước, mưa lạnh kéo dài nhiều ngày, nhiệt độ không khí giảm đột ngột.

Sáng nay, Tần Nguyễn tỉnh dậy ở trên giường, xuyên qua cửa sổ sát đất trong phòng cô nhìn thấy một màu trắng xóa ở bên ngoài.
Cô khẽ nhíu mày, trầm giọng hỏi: “Đã gọi bác sĩ khám chưa? Có phải con bé cảm thấy không khỏe không?”

Công chúa nhỏ nhà họ Hoắc đã chào đời được nửa tháng, ăn ngoan ngủ kỹ, so với hai anh trai thì cô bé quá ngoan.

Tần Nguyễn vì chăm sóc Hoắc Vân Tiêu nên rất ít khi ở bên cạnh con gái, nhưng con bé cũng không quấy khóc, ngoan đến mức làm cho người ta đau lòng.
Những ngón tay tái nhợt áp chặt xuống ga trải giường, động tác cứng nhắc như thể đang cố gắng nắm tay lại.

Nhưng vì mấy tháng không hoạt động nên những ngón tay đẹp đẽ chỉ có thể cong lại thành hình móng vuốt chứ không có cách nào nắm chặt được.

Hoắc Vân Tiêu nằm ở trên giường không mở mắt ra, ngoài việc động đậy ngón tay ra thì anh không còn phản ứng nào khác.
Mấy tháng nay cô quá ít quan tâm đến Hoắc Diêu và Hoắc An Kỳ, thậm chí đến cả thời gian ở bên con gái cũng rất ít.

Bây giờ nhìn ba anh em, cổ họng Tần Nguyễn như thắt lại, trong lòng bị cảm giác tội lỗi to lớn ép tới nỗi không thở nổi.

Cô hít sâu một hơi, đưa tay đẩy cửa phòng ra, làm ba đứa trẻ trong phòng giật mình.
Hoắc Diêu trầm mặc một lát, thằng bé giả vờ mạnh mẽ an ủi em trai: “Ba sẽ tỉnh, chúng ta phải kiên nhẫn chờ một chút.”

Tần Nguyễn đứng ở ngoài nhìn vào bên trong qua khe cửa, cô thấy hai anh em đang đứng ở chỗ nôi, hai đứa nắm tay nhau cùng nhìn em gái ở trong nôi.

Cảm xúc của Tần Nguyễn vốn đang sa sút, trông thấy cảnh này thì trong lòng không khỏi cảm thấy chua xót, và áy náy.
Giọng nói non nớt của Hoắc An Kỳ có sự nghi ngờ và lo lắng cho em gái mình.

Giọng nói ra vẻ thâm trầm của Hoắc Diêu lập tức vang lên: “Tại sao không phải là nhớ ba? Ngày nào mẹ chẳng dành thời gian sang đây xem em gái.”

Giọng Hoắc An Kỳ mất mát: “Không biết khi nào ba mới tỉnh lại, em cũng rất nhớ ba.”
Lúc lau người cho Hoắc Vân Tiêu, Tần Nguyễn phát hiện móng tay của anh dài ra khá nhiều, cô nghĩ lát nữa nên cắt móng tay cho anh.

Có tiếng gõ cửa vang lên, tiếng gõ cố ý hạ thấp và chỉ gõ hai lần là dừng.

Tần Nguyễn đang lau bàn tay tái nhợt của Hoắc Vân Tiêu, nghe thấy tiếng gõ cửa thì dừng lại.
Cô đặt chiếc khăn mặt trong tay xuống, đứng dậy đi ra mở cửa.

Người hầu đứng ngoài cửa nhìn thấy Tần Nguyễn, trên mặt lộ ra vẻ lo lắng: “Phu nhân, tiểu thư không bú sữa ạ, chúng tôi dỗ thế nào cũng không chịu há miệng.”

Tần Nguyễn kéo áo ngủ trên người, bước ra khỏi phòng, đóng cửa phòng ngủ sau lưng lại rồi đi đến phòng trẻ con bên cạnh.
“Tam gia, tuyết rơi rồi, trời lạnh như vậy mà anh vẫn còn hôn mê sao? Em luôn cảm thấy trong phòng lạnh quá, muốn anh ôm em một cái.”

Cô tựa người vào ngực Hoắc Vân Tiêu vẫn đang nhắm nghiền hai mắt, cô nhắm mắt lại, vì vừa tỉnh ngủ nên giọng nói hơi khàn khàn.

Hôm nay cũng giống như mọi khi, cô không nhận được bất kỳ lời đáp lại nào.
Hoắc Diêu và Hoắc An Kỳ nghe thấy tiếng động sau lưng thì quay đầu lại nhìn.

Thấy là Tần Nguyễn tới, hai anh em lộ ra vẻ kinh ngạc, trên khuôn mặt nhỏ nhắn nở nụ cười rạng rỡ.

Hoắc An Kỳ: “Mẹ!”
Đôi mắt to đen láy không thể nói là hoàn toàn giống với Tần Nguyễn, nhưng cũng có phần giống, đôi mắt của cô bé là sự kết hợp giữa đôi mắt hoa đào của Hoắc Tam gia và đôi mắt hồ ly của Tần Nguyễn.

Công chúa nhỏ nhìn thấy mẹ thì nhoẻn miệng cười.

Tiếng cười lanh lảnh non nớt làm cho trái tim người nghe mềm nhũn.

Tần Nguyễn hôn lên má Hoắc Diêu và Hoắc An Kỳ, sau đó cô đặt chúng xuống đất, lúc này mới vươn tay ông lấy cô con gái nhỏ.

Cô không kìm được cúi đầu hôn lên làn da mỏng manh trên gương mặt nhỏ nhắn của con gái.