Hoắc Gia Phu Nhân Lại Mở Sạp Bói Rồi

Chương 1206: Cô bé, em khóc làm trái tim anh đau



A Noãn được Tần Nguyễn ôm vào lòng vươn bàn tay nhỏ bụ bẫm của mình ra, không ngừng quơ quơ trong không khí, con bé dùng mấy ngón tay nắm lấy1 lọn tóc xõa xuống của mẹ, miệng phát ra những tiếng ô ô non nớt.

Tần Nguyễn không hiểu con gái muốn biểu đạt cái gì, cô hỏi người h2ầu đứng bên cạnh: “Sữa bột chuẩn bị xong chưa?”

Người hầu lập tức gật đầu: “Đã chuẩn bị xong rồi ạ, vẫn còn ấm, để tôi đi lấy ngay!”7 Cô vén chăn lên, đang định ôm con gái ra ngoài thì nhìn thấy một cảnh khiến đồng tử trong mắt cô đột nhiên co rụt lại.

Tần Nguyễn buông bàn tay đang ôm sau gáy con gái ra, mở to mắt nhìn chằm chằm vào khuôn mặt tuấn tú lạnh lùng của Hoắc Vân Tiêu.

Ngay lúc vừa rồi hình như cô nhìn thấy mí mắt của Tam gia rung lên.
Tần Nguyễn lấy dụng cụ cắt móng tay, ngồi xuống bên giường, cầm lấy tay Hoắc Vân Tiêu và cắt móng tay cho anh.

Gia đình năm người đều nằm trên giường, nhưng trong phòng lại rất yên tĩnh.

Đây là một khoảnh khắc ấm áp hiếm hoi, nhưng lại đầy bi thương và đè nén.
Bây giờ thấy A Noãn uống sữa và không khóc hay làm ầm ĩ, bọn chúng vui mừng như là được sinh ra lần nữa vậy.

Tần Nguyễn cũng thở phào nhẹ nhõm, cô cho A Noãn bú hết 100ml sữa mới dừng lại.

Sau khi công chúa nhỏ nhà họ Hoắc ăn uống no say, cô bé chớp chớp đôi mắt đen láy, rất nhanh không chịu được cơn buồn ngủ mà nhắm mắt lại.
Cô cúi đầu nhìn Hoắc Diêu và Hoắc An Kỳ đang đứng trước mặt mình và hỏi: “A Diêu và An Kỳ có muốn qua chỗ ba mẹ không?”

Hai đứa bé cùng đồng thanh: “Muốn ạ!”

Tần Nguyễn ôm con gái đã ngủ say và dẫn theo hai cái đuôi nhỏ Hoắc Diêu, Hoắc An Kỳ về phòng ngủ chính.
Giọng nói dịu dàng giống như trước đây truyền vào tai Tần Nguyễn, đôi mắt vốn đã rơi lệ, giờ lại càng khóc như mưa.

Những cảm xúc bị kìm nén của cô hoàn toàn sụp đổ, cô bật khóc không kiềm chế được, trút hết những uất ức mấy tháng qua.

Hoắc Diêu và Hoắc An Kỳ nghe tiếng mẹ khóc mà khuôn mặt bánh bao non nớt lộ vẻ buồn bã. Đôi mắt to đen láy của A Noãn nhìn cha mẹ đang ôm chặt lấy nhau, cô bé thì ngậm ngón tay trong miệng, nhìn rất ngây thơ.
A Noãn cũng lên tiếng theo anh trai: “Ô oa.”

Chỉ có Tần Nguyễn toàn thân run rẩy kịch liệt, đôi mắt lúc nào cũng chua xót trong mấy tháng qua lại trở nên ướt át một lần nữa.

Cô đưa bàn tay run rẩy của mình ra, chạm nhẹ vào làn da mát lạnh trên gương mặt của Hoắc Vân Tiêu, tay còn lại thì nắm chặt bàn tay anh.
Ngoại trừ A Noãn đang nhìn anh chằm chằm, ba người còn lại đều không phát hiện.

“Ô oa!”

A Noãn phát ra những tiếng ê a non nớt, cánh tay nhỏ cũng thò ra khỏi chăn và vung vẩy.
Khóe môi Tần Nguyễn cong lên thành nụ cười nhẹ, thấy con gái không khóc nháo, cô lại cúi đầu tiếp tục cắt móng tay cho Hoắc Vân Tiêu.

Hoắc Diêu và Hoắc An Kỳ liếc nhìn nhau, chúng hâm mộ em gái có thể ở sát bên cạnh cha như vậy, bọn chúng cũng xích lại gần Hoắc Vân Tiêu, một đứa nằm bên cạnh cha, một đứa ôm đùi của cha.

Bị ba đứa trẻ vây quanh, mí mắt đang nhắm nghiền của Hoắc Vân Tiêu khẽ rung rung.
Đối phương nhanh chóng đi lấy bình sữa, và dùng hai tay đưa tới trước mặt Tần Nguyễn.

Tần Nguyễn cầm lấy bình sữa, ôm con g7ái ngồi ở mép giường, và đưa bình sữa tới bên miệng con gái.

Cô cứ nghĩ rằng con gái sẽ tiếp tục không chịu bú sữa, nhưng không ngờ 2A Noãn lại dùng đôi tay nhỏ bé không linh hoạt của mình cầm bình sữa và hút từng ngụm, gương mặt nhỏ tỏ ra rất thỏa mãn.
Tần Nguyễn ôm con gái ngồi ở bên giường, cô nhìn ngắm gương mặt non nớt của đứa trẻ trong lòng mà rơi vào trầm tư.

Hoắc Diêu và Hoắc An Kỳ rất hiểu chuyện đứng ở một bên, không lên tiếng quấy rầy cô.

Qua một lúc lâu, Tần Nguyễn ôm con đứng lên, nói với người hầu và bảo mẫu đứng cách đấy không xa: “Tôi bế A Noãn tới phòng ngủ chính, chờ đến giờ bú sữa tiếp theo thì hai người sang đón con bé về.”
Tần Nguyễn nghe thấy đấy, nhưng đã không còn sức lực để bò dậy nữa.

Cô nằm trên người Hoắc Vân Tiêu, toàn thân mềm nhũn không còn chút sức lực, hai mắt bị nước mắt làm nhòe đi, không thể nhìn rõ bất cứ thứ gì.

Vòng eo thon thả của cô đột nhiên bị một cánh tay mạnh mẽ ôm lấy, giọng nói khàn khàn trầm thấp vang lên bên tai cô: “Nguyễn Nguyễn, sao anh vừa tỉnh mà em đã khóc rồi?”
Cô đặt con gái xuống, không kịp cởi giày mà leo luôn lên giường, ghé sát vào khuôn mặt mà cô đã lau sạch cả tiếng trước, nhìn không chớp mắt, sợ bỏ lỡ cái gì.

Hoắc Diêu và Hoắc An Kỳ nghe thấy động tĩnh cũng vội vàng nhỏm dậy.

Hai đứa bé quỳ ở trên giường, không hiểu nhìn mẹ đang ghé sát vào người cha.
Tần Nguyễn nhìn bộ móng tay được cắt tỉa gọn gàng của Hoắc Vân Tiêu, cô cất dụng cụ cắt móng, nghe thấy tiếng của con gái thì ngẩng đầu lên.

Cánh tay vung vẩy của A Noãn đã tiến đến gần khuôn mặt tuấn tú nhợt nhạt của Tam gia.

Cô không kịp do dự mà duỗi tay ra nắm chặt bàn tay nhỏ bụ bẫm của con gái, cô đè giọng xuống khẽ nói với con: “Ba đang ngủ, A Noãn không được làm phiền ba nhé.”
Sự thất vọng mãnh liệt bủa vây Tần Nguyễn, nước mắt tràn ra từ khóe mắt của cô, từng giọt từng giọt rơi xuống mặt Hoắc Vân Tiêu.

Cảm xúc kích động vừa vui mừng đã đau buồn khiến cơ thể cô rơi vào trạng thái co giật, cô ngã thẳng vào người Hoắc Vân Tiêu.

Cô không thể không thừa nhận mình đã cảm thấy vô cùng thất vọng sau khi có được một chút hi vọng.
Hoắc Diêu k0iễng chân dướn cổ nhìn em gái, thấy em bú sữa rất vui vẻ, thằng bé reo lên: “Em gái uống sữa rồi!”

Cái miệng nhỏ của Hoắc An Kỳ mím chặt, trên mặt thằng bé cũng nở nụ cười rạng rỡ giống như Hoắc Diêu.

Vừa nãy hai anh em thấy bảo mẫu và người hầu dùng đủ mọi cách cũng không thể làm em gái bú sữa thì cũng sốt ruột theo, sợ em gái chết đói.
Người hầu và bảo mẫu lập tức đáp: “Vâng, thưa phu nhân.”

Lần này Tần Nguyễn sinh con, chắc có lẽ do tâm trạng thay đổi thất thường nên cô không có sữa, nhà họ Hoắc phải mời bảo mẫu được đào tạo chuyên nghiệp và người hầu đến chăm sóc đứa trẻ.

Nhờ có bọn họ mà Tần Nguyễn thoải mái hơn rất nhiều, cũng có nhiều thời gian hơn để chăm sóc Hoắc Vân Tiêu.
“Mẹ ơi, em gái dậy rồi.”

Hoắc An Kỳ bỗng nhiên lên tiếng cắt ngang hàng động cắt móng tay của Tần Nguyễn.

Cô ngước mắt nhìn A Noãn nằm bên cạnh Tam gia, con bé đang ngoẹo đầu, mở to đôi mắt đen láy nhìn chằm chằm vào một bên mặt của Hoắc Vân Tiêu.
Hoắc Diêu hơi chau mày, hỏi: “Mẹ ơi?”

Tần Nguyễn cũng không ngẩng đầu lên, cô nói, giọng run run: “A Diêu, An Kỳ, mau tới xem ba các con, có phải ba sắp tỉnh không? Mẹ vừa thấy mí mắt của ba cử động.”

Nghe vậy, Hoắc Diêu và Hoắc An Kỳ lập tức leo lên đầu giường, hai cặp mắt đen láy kích động nhìn chằm chằm vào mặt Hoắc Vân Tiêu.
Sau khi vào phòng, ba mẹ con cố gắng bước nhẹ, đi tới bên cạnh người đàn ông gầy gò nằm trên giường.

Tần Nguyễn liếc nhìn đứa trẻ đang ngủ ngon lành trong lòng mình, sau đó lại nhìn Tam gia đang nằm ngủ trên giường, cô nhẹ nhàng đặt A Noãn xuống bên cạnh anh.

Hoắc Diêu và Hoắc An Kỳ trèo lên giường, ngồi quỳ gối ở bên cạnh Hoắc Vân Tiêu đang hôn mê, hai đứa bé nhìn cha mình, trên mặt lộ ra vẻ quấn quýt xen lẫn lo lắng.
Dưới ánh nhìn chăm chú của ba mẹ con và đôi mắt long lanh ngây thơ của A Noãn, đôi mắt nhắm nghiền của Hoắc Vân Tiêu lại run lên.

Hoắc Diêu trợn tròn mắt: “Là thật!”

Hoắc An Kỳ không giấu được vẻ kích động: “Ba sắp tỉnh rồi!”
Trong phòng, tiếng khóc của Tần Nguyễn nghe cực kỳ bi thương.

Ngoại trừ A Noãn ngây thơ ra, ba cha con nhà họ Hoắc đều bị tiếng khóc của cô lây nhiễm nỗi buồn.

Hoắc Diêu vươn bàn tay nhỏ ra, vượt qua Hoắc Vân Tiêu và vỗ nhẹ vào Tần Nguyễn, thằng bé mím chặt môi, trong mắt không giấu nổi bi thương.

Hoắc An Kỳ thì nắm lấy bàn tay của Hoắc Diêu, đau lòng nhìn cha mẹ mình.

Nghe người trong ngực tủi thân khóc lớn, đáy lòng Hoắc Vân Tiêu chua xót vô cùng, đau đớn dày đặc lan tràn trong lòng cũng kích thích thần kinh của anh.

Hôn mê mấy tháng nay, ngoại trừ một tháng đầu tiên ý thức của anh rơi vào hỗn loạn, về sau tuy cơ thể bất động nhưng ý thức của anh lại rất tỉnh táo, anh có thể cảm nhận được tất cả mọi chuyện ở bên ngoài.