Hoắc Gia Phu Nhân Lại Mở Sạp Bói Rồi

Chương 1207: Sau khi hết tuổi thọ, rồi sẽ có một ngày chúng ta gặp lại nhau



Có lẽ Hoắc Vân Tiêu an ủi có hiệu quả, tiếng khóc của Tần Nguyễn dần dần yếu đi.

Thấy người trong ngực mình không còn run l1ên khóc nức nở nữa, anh cúi đầu nhìn thì thấy cô đã khóc ngất đi từ lúc nào.

Gương mặt tái nhợt không có chút màu máu nào 2của Hoắc Vân Tiêu lập tức tối sầm, anh nghiêm giọng hô lên: “Mau đi mời bác sĩ!” Hoắc Tam gia tỉnh lại, Tam thiếu phu nhân lại ngất xỉu, ông cụ Hoắc biết tin thì kích động ngồ2i bật dậy, nằng nặc đòi đến biệt thự của Hoắc Vân Tiêu để thăm cháu trai.

Ông Hoắc và chú hai Hoắc cũng lập tức gạt công v0iệc sang một bên, vội vàng trở về nhà.

Hoắc Quân Tín đang ở Nội Các, cùng Hoắc Dịch Dung đang làm việc trong Tập đoàn HEA, nhận được tin tức em ba đã tỉnh lại cũng chạy về khu nhà họ Hoắc.
Hoắc Vân Tiêu vốn có ý thức nhưng không có cách nào tỉnh lại, mỗi lần nghe thấy lời kể sợ hãi và sự nhớ nhung của Tần Nguyễn, không phải là anh không đau lòng, nhưng dù đau lòng thì anh cũng không thể ôm cô vào ngực và an ủi.

Cơ thể bị lôi phạt đánh nát cần phải có tinh thần lực cực kỳ mạnh mẽ chữa trị, cơ thể này của anh đã quá yếu rồi.

Yếu đến mức không thể sống qua mùa đông này.
Cảm xúc trong nháy mắt bị đốt cháy khiến Hoắc Nhị gia vô cùng cáu kỉnh, anh ta bị đè nén bởi sự đau đớn, nhưng lại không thể làm gì.

Hoắc Vân Tiêu nhấc mí mắt lên, ánh mắt ôn hòa nhìn Hoắc Dịch Dung: “Anh hai, sớm muộn gì em cũng sẽ phải rời đi thôi.”

Chỉ là thời gian rời đi đến trước thời hạn.
Hoắc Vân Tiêu tỉnh dậy khi trận tuyết đầu tiên trong năm nay rơi xuống, lúc biết được tin tức này, tất cả mọi người trong nhà họ Hoắc đều nở nụ cười.

Nhưng đúng vào lúc ấy Tần Nguyễn lại ngất xỉu.

Khi cô được Hoắc Vân Tiêu ôm vào trong lòng và nằm ở trên giường, cơ thể cố gắng chống đỡ mấy tháng nay của cô mới được thả lỏng, cô vừa mới sinh công chúa nhỏ không lâu, cảm xúc lại kích động nên chìm vào giấc ngủ sâu nặng nề.
“Để con!”

Hoắc Diêu từ từ bò xuốn7g giường, thằng bé đi chân trần chạy vội ra khỏi phòng ngủ.

Sau đó, cả nhà họ Hoắc lâm vào rối loạn, từ trên xuống dưới tấ7t cả mọi người đều tất bật.
Nghĩ đến lời căn dặn của em ba trước khi hôn mê, Hoắc Dịch Dung không hề cảm thấy yên tâm giống mọi người, mà ngược lại anh ta trở nên cảnh giác hơn.

Hoắc Vân Tiêu kéo tay áo ngủ lên, để lộ ra chuỗi hạt Khôn Thiên Minh đã vỡ hoàn toàn trên cổ tay.

Mười tám hạt châu đều bị các vết rạn nứt nhỏ che kín.
Chỉ có Hoắc Vân Tiêu biết, anh hôn mê bao lâu thì từng ấy thời gian Tần Nguyễn không được ngủ một giấc trọn vẹn.

Mỗi khi màn đêm buông xuống, lúc chìm vào giấc ngủ chập chờn là cô lại bị cơn ác mộng đánh thức. Tỉnh dậy, cô sẽ ôm anh và kể cho anh nghe về việc mình bị lặp đi lặp lại giấc mơ anh bị sấm sét trừng phạt.

Ngay cả tối hôm qua, Tần Nguyễn cũng bị ác mộng đánh thức hai lần, gần rạng sáng mới ngủ thiếp đi, ngủ không bao lâu lại tỉnh dậy.
Sau khi Hoắc Vân Tiêu tỉnh lại liền nhìn thấy tất cả mọi người trong nhà họ Hoắc, ngoại trừ sắc mặt tái nhợt ra, thì các phương diện khác của anh đều hoàn toàn bình thường.

Ông cụ Hoắc rõ ràng đã già đi rất nhiều sau khi trải qua những ngày tháng nơm nớp lo sợ này, tinh thần của ông cụ cũng không còn tốt như trước.

Bây giờ cháu trai tỉnh lại, cơ thể ông cụ không chống đỡ nổi việc ra ngoài lâu, rất nhanh đã được ám vệ đỡ về.
Em ba không chỉ là con vợ cả của nhà họ Hoắc, mà còn là món quà ông trời ban cho nhà họ.

Chỉ cần em ba còn sống, thì đó là chuyện may mắn lớn nhất của nhà họ Hoắc.

Nhưng nếu chuyện may mắn vớ vẩn này được đổi bằng mạng người, thì nhà họ Hoắc không cần.
May mắn là mọi thứ trong kiếp này đã được hoàn thành và anh không còn gì hối tiếc nữa.

Hoắc Dịch Dung đứng phắt dậy, giận dữ quát ầm lên: “Cái cứt ấy! Nếu em có thể đoán trước được cái chết của mình, và em là sự ban ơn mà ông trời dành cho nhà họ Hoắc chúng ta, vậy thì em trao đổi lại đi, nhà họ Hoắc chẳng cần ban ơn cái cứt gì cả, chỉ cần em còn sống, sống đến già với bọn anh thôi!”

Sỡ dĩ bao nhiêu năm qua anh ta không nhòm ngó vị trí gia chủ của nhà họ Hoắc, ngoại trừ việc tâm phục khẩu phục thủ đoạn của Hoắc Vân Tiêu ra, còn là vì anh ta biết được thân phận của em ba không hề đơn giản từ ông nội.
Hoắc Vân Tiêu ngước mắt nhìn người đứng trước mặt, đôi môi mỏng mấp máy, anh nói bằng giọng nhẹ nhàng bình tĩnh: “Em vốn dĩ không phải là người của nhà họ Hoắc, nhà họ Hoắc kéo dài cả nghìn năm nay chỉ bởi vì nó là thế lực mà em chọn trúng ở Nhân giới để bảo vệ A Nguyễn. Bây giờ Sinh Tử kiếp của A Nguyễn sắp qua, sau khi cô ấy vượt qua được kiếp nạn thì em cũng nên quay trở lại vị trí thuộc về em, đợi sau khi mọi người trong nhà họ Hoắc hết tuổi thọ rồi, cuối cùng sẽ có một ngày chúng ta gặp lại nhau thôi.”

Những lời nói mơ hồ, những ý nghĩa cần phải suy nghĩ thật kỹ mới hiểu được lượng thông tin khổng lồ chứa đựng trong đó.

Sắc mặt của Hoắc Dịch Dung cực kỳ khó coi, trên người anh ta tràn ra hơi thở lạnh lẽo.
Ông Hoắc và những người khác muốn nói chuyện nhiều hơn với Hoắc Vân Tiêu, nhưng vì anh lo lắng cho Tần Nguyễn đang nằm trong phòng ngủ chính nên anh chỉ để Hoắc Dịch Dung ở lại, còn đuổi những người khác đi.

Hoắc Dịch Dung ngồi trong phòng khách, nhìn bác cả, cha và anh cả rời đi mà nụ cười trên khuôn mặt đẹp trai nhanh chóng tắt ngấm.

Anh ta nghiêm mặt nhìn Hoắc Vân Tiêu đang ung dung ngồi ở phía đối diện, trầm giọng hỏi: “Em ba, trông sắc mặt của em không được tốt lắm.”
Nghe Hoắc Vân Tiêu nói thế, anh ta hơi cau mày trầm tư, sau đó cắn răng nói: “Anh chẳng cần biết em là ai, em là em ba của anh, là anh em chung dòng máu cùng lớn lên với anh!”

Hoắc Vân Tiêu nhìn vẻ mặt tức giận khó kiềm chế và cảm xúc bị động không giấu được trong mắt Hoắc Dịch Dung thì hơi cúi đầu, anh tháo chuỗi hạt Khôn Thiên Minh trên cổ tay xuống.

Đầu ngón tay lành lạnh chạm vào chuỗi hạt, mười tám hạt trong nháy mắt tản ra.

Anh thu tất cả vào lòng bàn tay và lấy ra một hạt châu, đầu ngón tay cầm hạt châu phút chốc tỏa ra một tia sáng vàng nhàn nhạt.

Ánh sáng vàng chợt lóe lên, mấy vết nứt trên hạt châu trong nháy mắt biến mất không thấy gì nữa.

Hoắc Vân Tiêu cầm hạt châu này đưa đến trước mặt Hoắc Dịch Dung, trên khuôn mặt tuấn tú lạnh lùng của anh nở một nụ cười nhẹ: “Sau này nếu anh hai nhớ em thì lấy hạt châu này làm vật trung gian, bất cứ lúc nào cũng có thể gặp được em, việc này ngoại trừ anh và em ra không thể cho người thứ ba biết được, nếu không sẽ hết hiệu lực.”