Hoắc Gia Phu Nhân Lại Mở Sạp Bói Rồi

Chương 1208: Em ham mê sắc đẹp của cô ấy, còn cô ấy thì muốn hại em



Nhận được câu trả lời hài lòng nhưng Hoắc Dịch Dung vẫn không cười.

Anh ta nhìn em ba với gương mặt trắng bệch như tờ giấy1 đang ngồi trên ghế sô pha, mà sâu trong đôi mắt là nỗi buồn sâu sắc.

Trong lòng anh ta có thật nhiều thắc mắc muốn hỏi, 2nhưng lại không biết bắt đầu từ đâu. Hoắc Dịch Dung đâu còn tâm tư chú ý đến tộc Pháp Sư, anh ta vội vàng hỏi: “Tần Nguyễn vượt qua kiếp nạn xong cũng sẽ rời đi cùng em à? Vậy đám nhóc A Diêu, An Kỳ và A Noãn phải làm sao bây giờ?”

Nghĩ đến ba đứa cháu, sắc mặt của Hoắc Nhị gia cực kỳ khó coi.

Chẳng lẽ để mấy đứa bé còn nhỏ mà đã mất đi sự đồng hành của cha mẹ trong quá trình trưởng thành sao, chúng nó còn nhỏ như vậy, thế thì tàn nhẫn quá.
Người ngồi bên cạnh anh ta là người em đã ở bên anh ta ba mươi năm, nên anh ta không thể nào đối xử với đối phương như nhân vật trong truyền thuyết được.

Hoắc Vân Tiêu cười, rất đồng ý với câu nói này: “Cô bé kia không chỉ tàn nhẫn, mà trong cả vạn giới khắp thế gian này không có người nào cô ấy không dám trêu chọc. Cổ thần tiến vào thành Phong Đô của em cũng phải tỏ ra khách sáo, nhưng cô ấy lại đến vì trái tim của em, vì muốn moi tim em để cứu anh trai của cô ấy, trên khắp thế gian này cũng chỉ có mình cô ấy là có can đảm như thế.”

Hoắc Dịch Dung nghe ra ý dung túng và che chở trong lời nói của Hoắc Vân Tiêu, anh ta nhíu mày, hỏi: “Em không hận cô ấy à?”
Hoắc Vân Tiêu nhẹ nhàng gật đầu, giọng nói của anh lộ ra vẻ uể oải: “Đại khái là như vậy, bất kể là thần hay người, thậm chí là hoa cỏ cây cối trên thế gian này thì đều có kiếp nạn của mình, đây là pháp tắc trật tự cho vạn vật.”

Hoắc Dịch Dung thắc mắc: “Vậy sau khi rời đi, có phải là em đã thành công vượt qua kiếp nạn không?”

Hoắc Vân Tiêu lắc đầu cười: “Kiếp này là em ở bên cạnh A Nguyễn, cùng vượt qua kiếp nạn với cô ấy, sau khi cô ấy thành công rồi, em cũng không còn nhiều thời gian nữa. Trước năm mới hoặc là sang năm sau, người của tộc Pháp Sư sẽ đến thủ đô, bọn họ là thủ phạm chính gây ra Sinh Tử kiếp của A Nguyễn, cũng sẽ trở thành bàn đạp vượt kiếp nạn thành công của cô ấy.”
Về sau em mới biết cô ấy chính là Tình kiếp và Sinh Tử kiếp của em, hai loại kiếp nạn cùng một lúc đã định trước là em không có cách nào vượt qua được, cho dù em đã chuẩn bị sẵn tinh thần đối mặt, nhưng ai ngờ cô ấy lại nhẫn tâm như vậy, móc sống trái tim của em.

Khi trái tim yêu thương cô ấy không còn, thì tình cảm em dành cho cô ấy cũng biến mất theo, thậm chí một chút thương hại cuối cùng dành cho cô ấy cũng không còn tồn tại, cuối cùng cả hai bên đều bị thiệt hại. A Diêu và An Kỳ đã được thụ thai ở trong bụng Tần Nguyễn từ nghìn năm trước, đáng tiếc là sau khi cô ấy chết rồi em mới biết điều đó.

Cũng vì sự tồn tại của hai tên nhóc này mà em đã đi tìm kiếm cô ấy hết kiếp này đến kiếp khác trong vòng luân hồi. Trong quá trình ấy, thứ tình cảm mà em đã đánh mất năm đó, quanh đi quẩn lại nhiều năm như vậy lại quay trở về.
Động tác vân vê chuỗi tràng hạt trong tay của Hoắc Vân Tiêu dừng lại, nụ cười trêu tức trong mắt anh biến mất, khuôn mặt tuấn tú tái nhợt cũng theo đó mà trầm xuống.

Cơ thể của anh ngửa ra đằng sau, tư thế lười nhác tựa vào lưng ghế sô pha, ánh mắt cụp xuống che giấu đi sự nguy hiểm nơi đáy mắt, anh thản nhiên nói: “Em và A Nguyễn đều không thuộc về nơi này, bọn em tới nhân gian là để vượt kiếp nạn.”

Vẻ mặt Hoắc Dịch Dung tê dại: “Vượt kiếp nạn? Là cái gì?”
Hai tay anh ta đặt trên đầu gối, trông hơi bồn chồn.
Hoắc Vân Tiêu quay đầu nhìn anh ta, trên mặt nở nụ cười, anh nói bằng giọng chậm rãi ôn hòa: “Anh hai, anh có điều gì muốn hỏi à?”

Hoắc Dịch Dung mím môi, cố gắng đè xuống sự hoảng sợ và bối rối trong lòng, thẳng thắn hỏi: “Em là ai?”

Nếu em không thuộc về nhà họ Hoắc, vậy thì em là ai, thuộc về nơi nào.
Giống như biết Hoắc Dịch Dung đang suy nghĩ cái gì, Hoắc Vân Tiêu vỗ vỗ vị trí bên c7ạnh mình rồi ôn hòa nói: “Anh hai ngồi đi, đã lâu chúng ta không nói chuyện rồi, hôm nay tán gẫu một chút.”

Tay anh vân v7ê chuỗi hạt Khôn Thiên Minh chỉ còn lại 17 hạt, những ngón tay mảnh khảnh thon dài được những hạt châu bị nứt tô điểm trông càng 2đẹp hơn.

Hoắc Dịch Dung bước tới ngồi xuống bên cạnh anh.
Bây giờ em đã không nỡ làm cô ấy bị tổn thương dù chỉ một chút, quãng thời gian còn lại ở kiếp này là sự trừng phạt cuối cùng của em dành cho cô ấy, đợi đến khi kết thúc, tất cả các loại ân oán giữa em và cô ấy sẽ không còn nữa.”

“... Em dâu, đúng là điên rồi.”

Nghe chuyện trái tim của Đại Đế Phong Đô bị moi ra, Hoắc Dịch Dung vẫn vô thức nghiêng về phía Hoắc Vân Tiêu, cảm thấy Tần Nguyễn quá ác.
Hoắc Vân Tiêu hờ hững nói: “Mọi sinh linh trên đời này đều có kiếp nạn, người phàm cũng có kiếp nạn của mình, kiếp nạn là quy luật tự nhiên, là đạo âm dương, càng không thể khống chế. Ngay từ thời điểm vũ trụ được sinh ra thì nó đã bắt đầu rồi.

Em và A Nguyễn là những vị thần thời thượng cổ, ngay từ khi sinh ra đã thoát ly khỏi cơ thể phàm trần, ngắn nhất là cách mỗi mấy nghìn năm, hoặc khoảng vài chục nghìn năm các thần linh sẽ nhận được chỉ dẫn trải qua kiếp nạn.

Mỗi một lần gặp kiếp nạn, sự giác ngộ mà bọn em có được chính là đạo, sau mỗi một lần lại càng thêm hiểu thấu về quy luật của vạn vật trên thế gian, và chỉ sau khi trải qua Sinh Tử kiếp, bọn em mới có thể đồng hành cùng trời đất.
Đuôi lông mày của Hoắc Vân Tiêu hơi nhướng lên, anh hỏi lại bằng giọng hài hước: “Anh hai còn biết thành Phong Đô nào khác nữa à?”

Bàn tay rảnh rỗi của anh đặt ở trên đùi, gõ nhẹ lên lớp áo ngủ, anh nói tiếp: “Phong Đô hay còn gọi là quỷ thành, cũng có người gọi nó là U Đô, đó là nơi linh hồn của con người sau khi chết sẽ đến, toàn bộ sinh linh trên thế gian này đều phải tiến về thành Phong Đô sau khi chết.”

“Đệch!” Hoắc Dịch Dung văng tục, toàn thân anh ta có cảm giác không tốt lắm.
Hoắc Vân Tiêu nở nụ cười cưng chiều dịu dàng, anh khẽ bật cười thành tiếng, rồi thoải mái nói: “Lúc bị moi tim đúng là em có hận, hận cô ấy vô tình, hận cô ấy chưa từng có một chút tình cảm nào với mình, hận vì tất cả mọi thứ ngày xưa đều chỉ là giả vờ.

Về sau em biết được cô ấy rời đi rồi sống cũng không được tốt, nhưng em chưa từng cảm thấy có một chút thương hại nào. Sau khi biết lúc cô ấy chết, trong bụng đang mang thai, em đã đi đến thế giới phàm trần này để tìm cô ấy.

Kiếp này qua kiếp khác gặp lại cô ấy, em dần dần tìm lại được những tình cảm đã mất, nhìn cô ấy trải qua cực khổ không được chết tử tế trong mỗi kiếp người, mối hận sâu tận xương tủy cũng theo đó tiêu tan, em lại càng cảm thấy bất lực và đau lòng.”
Mà kiếp nạn của người bình thường có quan hệ trực tiếp với phúc của bản thân người đó. Người phúc lớn thì cuộc sống thuận buồm xuôi gió, phúc phận bình thường phải dựa vào tạo hóa của chính mình, còn người phúc mỏng thì cả đời gặp nhiều tai họa. Những điều này có quan hệ mật thiết với sự tu hành ở kiếp trước, đây chính là đạo.

Kiếp nạn không phải do sự tồn tại cao hơn cả thần linh an bài, mà là đạo của pháp tắc vạn vật trên thế gian, cũng chính là Thiên Đạo, tương tự như sự luân hồi do vận mệnh sắp đặt vậy.”

Hoắc Dịch Dung khẽ nhếch miệng, thần sắc trên mặt vô cùng kinh ngạc: “Chẳng lẽ đúng như lời Mạnh Tử nói, khi trời giao sứ mạng trọng đại cho người nào, thì nhất định trước hết phải làm cho ý chí của họ được tôi rèn, làm cho gân cốt họ mệt nhọc, làm cho thân xác họ bị đói khát, làm cho họ chịu nỗi khổ sở nghèo túng, làm việc gì cũng không thuận lợi. Như thế là để lay động tâm trí người ấy, để tính tình người ấy trở nên kiên nhẫn, để tăng thêm tài năng cho người ấy?”
Mọi chuyện đã qua không thể nói ai đúng ai sai, không phải ai cũng có thể bình yên sống sót qua Tình kiếp và Sinh Tử kiếp.

Hoắc Dịch Dung nghe xong không khỏi cảm thán: “Đúng là một câu chuyện yêu hận tình thù, hai người không trở mặt thành kẻ thù với nhau thì đúng là chân ái thật đấy.”

Hoắc Vân Tiêu cười nhẹ: “Có oán mới gặp lại, yêu mới chia ly, em không thể buông bỏ được tình cảm này, nếu đã muốn có được nó thì chỉ có thể xoay chuyển càn khôn.”
Anh nên cảm thấy may mắn vì năm đó trong bụng A Nguyễn có A Diêu và An Kỳ, nếu không anh sẽ không đích thân xuống phàm trần để tìm cô.

Năm ấy, thứ bị móc đi không chỉ là trái tim anh, mà còn là tình cảm của anh dành cho A Nguyễn.

Sau khi dây dưa hết kiếp này đến kiếp khác, anh lại một lần nữa có được tình cảm yêu thương chiều chuộng dành cho A Nguyễn.
Hoắc Vân Tiêu kinh ngạc nhìn anh ta, anh thản nhiên nói: “A Nguyễn sẽ không rời đi, cô ấy sẽ cùng đồng hành trong quá trình trưởng thành của lũ trẻ, đây là sự trừng phạt của em dành cho cô ấy, cô độc cho đến khi hết tuổi thọ ở nhân gian. Cũng nên để cô ấy trải nghiệm nỗi khổ nghìn năm chờ đợi, đau khổ lên kế hoạch của em chứ.”

Hoắc Dịch Dung nghe mà cảm thấy mù mờ, trong lòng anh ta tràn đầy nghi hoặc: “Giữa hai người xảy ra chuyện gì vậy?”

Hoắc Vân Tiêu im lặng một lúc rồi nói, giọng mệt mỏi pha lẫn chút vui vẻ chịu đựng: “Đơn giản là một món nợ vớ vẩn thôi, mới đầu em ham mê sắc đẹp của cô ấy, còn cô ấy thì muốn hại em.
Nhiều năm như vậy anh đã buông xuống rất nhiều chuyện cũ, chỉ có chuyện những nỗ lực của anh trong quá khứ đổi lấy kết quả là bị moi tim đau đớn, khiến anh không thể nào cảm thấy thoải mái được.

Bây giờ, sự không cam tâm này cũng sẽ sớm tiêu tan thôi.

Cả nghìn năm qua anh không ngừng theo đuổi, nếu anh lại không thể đạt được thứ mình muốn thì e rằng sẽ phát điên mất.

Hoắc Dịch Dung ngả người dựa lưng vào ghế sô pha, anh ta cảm thấy khó hiểu lên tiếng: “Anh tự cảm thấy mình không thể nào rộng lượng được như em.”

Nếu đổi lại là anh ta, nếu có ai đó moi tim anh ta ra thì cho dù có thích đối phương đến đâu, anh ta cũng không thể tha thứ cho người đó được.