Hoắc Gia Phu Nhân Lại Mở Sạp Bói Rồi

Chương 1209: Hoắc dư ninh, cho a noãn một đời bình an



Trên lầu.

Tần Nguyễn đi chân trần chạy về phòng ngủ, lưng dựa vào cửa, ngực phập phồng kịch kiệt vì căng thẳng, tim cũng đập rất nhanh. <1br>
Khi cô tỉnh lại trong phòng không có một ai, người nằm trên giường mấy tháng trời không thấy tăm hơi đâu. Khóe miệng Hoắc Vân Tiêu nhếch lên, gương mặt anh nở nụ cười dịu dàng: “Dư Ninh, tên của A Noãn là Dư Ninh.”

“Dư Ninh... Hoắc Dư Ninh.” Tần Nguyễn lẩm bẩm, cô ngước mắt nhìn người trước mặt: “Cái tên này nghe rất hay, có ngụ ý gì sao?”
Và sự trừng phạt phải sống cô độc cho đến hết đời mà Hoắc Vân Tiêu nói đến càng khiến đáy lòng cô ảm đạm hơn.

0Thính giác của Tần Nguyễn bây giờ nhạy cảm hơn so với lúc trước, tiếng bước chân đều đều ngoài cửa truyền vào tai cô, cô vội vàng chạy đến bên giường, vén chăn nằm xuống, luống cuống đưa tay lau khóe mắt.
Tần Nguyễn trợn to mắt, cô đương nhiên biết rõ cái ôm này không phải loại ôm bình thường.

Mà “tập thể dục dưỡng sinh” cái gì, rõ ràng là muốn eo cô bị gãy mà.
Cô đã biết rằng người đó chính là anh trai của mình, là vua của tộc Cửu Vĩ Hồ Đồ Sơn, và là Thần Quân thống lĩnh thần thú thượng cổ.

Mỗi khi ý thức được chân tướng sự thật này, cảm xúc của cô vô cùng phức tạp.
Tần Nguyễn vừa chính tai nghe thấy người này nói muốn trừng phạt mình, nên lúc này cô cũng không biết tình cảm sâu đậm trong mắt anh có phải là thật lòng hay không.

Cô cọ nhẹ lên bàn tay đang vuốt ve khuôn mặt mình, rồi nhẹ nhàng nói: “Còn không phải do anh làm em sợ à, anh tỉnh lại là tốt rồi, sau này năm người nhà chúng ta sẽ không bao giờ chia lìa nữa. Anh đã bỏ lỡ khoảnh khắc chào đời của A Noãn rồi, con bé còn đang đợi anh đặt tên cho nó đấy.”
Nhớ lại cảnh tượng trướ2c lúc mình khóc ngất đi, cô chẳng kịp xỏ giày đã chạy ra ngoài cửa đi tìm.

Cô không ngờ mình lại nghe thấy cuộc đối thoại giữa Hoắc Vân 7Tiêu và Hoắc Dịch Dung ở tầng dưới.
Anh cất tiếng nói, giọng nói trầm thấp êm tai, có chút khàn khàn: “Mọi người biết anh đã tỉnh nên đến thăm, anh vừa mới ở dưới lầu nói chuyện với họ. Sức khỏe anh tốt lắm, nhưng em vừa mới sinh A Noãn xong mà lại không biết chăm sóc cơ thể của mình.”

Sự dịu dàng trong đôi mắt mê ly sâu thẳm của anh khiến người ta nhìn mà trái tim như muốn tan chảy.
Anh đặt Tần Nguyễn ngồi xuống giường, rồi tự mình khom người xỏ giày cho cô.

Ngay tại lúc hai chân Tần Nguyễn sắp chạm đất, cô bị hai cánh tay mạnh mẽ bế ngang lên.
Hoắc Vân Tiêu giống như không nhìn thấy vẻ khác thường trên gương mặt Tần Nguyễn, anh vẫn nói bằng giọng dịu dàng như trước đây: “Nghe nói trước đó em từng đi thăm anh ta mấy lần, lần này chúng ta đi cùng nhau sẽ càng tỏ rõ thành ý hơn, hay là mai đi luôn?”

Giọng của anh rất nhẹ nhưng chắc chắn, có ý không cho phản bác.
Trên đời này, ngoài Đại Đế của thành Phong Đô ra thì còn ai biết rõ số phận của một người nhất.

Tần Nguyễn biết anh không định để lộ thân phận, bèn hít sâu một hơi, trên mặt nở nụ cười miễn cưỡng: “Cũng đúng, A Noãn ngoan ngoãn, đáng yêu như vậy, con bé tất nhiên sẽ yên ổn khỏe mạnh vượt qua quãng đời còn lại.”
Tần Nguyễn ngoan ngoãn gật đầu: “Cũng được ạ, nhưng anh vừa mới tỉnh lại không lâu, cơ thể anh chịu được sao?”

Anh nằm ở trên giường mấy tháng không hoạt động cơ thể, nên cô vẫn còn chút lo lắng.
Tất cả những gì xảy ra trong giấc mơ đều được xác nhận từ miệng Hoắc Vân Tiêu, và nó hoàn toàn khác 7với những suy đoán lung tung mà cô tưởng tượng trong đầu.

Cú sốc này khiến cô không biết phải làm thế nào, cảm giác tội lỗi khổ sở tràn 2ngập trái tim cô.
Nhưng trong lòng lại phản bác, A Noãn là hòn ngọc quý trên tay Đại Đế Phong Đô, là con gái của công chúa tộc Cửu Vĩ Hồ Đồ Sơn, là công chúa nhỏ cao quý nhất trên thế gian này.

Ai lại dám ăn gan hùm mật gấu đi trêu chọc con bé thì đúng là không sợ chết, mấy trăm vạn âm binh trong thành Phong Đô và tộc Cửu Vĩ Hồ Đồ Sơn thống lĩnh toàn bộ thần thú thượng cổ sẽ là người đầu tiên không đồng ý.
Hoắc Vân Tiêu bật cười, tiếng cười trầm thấp êm tai, anh ghé sát vào tai Tần Nguyễn thì thầm, thổi âm thanh vào tai của cô: “Em lo lắng cho anh như vậy thì hay là tối nay chúng ta thử một chút?”

Cảm giác tê dại trong nháy mắt tràn ngập toàn thân Tần Nguyễn.
Sự ôn hòa khiến người ta thấy thoải mái dễ chịu từng có trên người anh đã biến mất, toàn thân anh bây giờ như tràn ngập hơi thở khiêu khích rất khó diễn tả.

Sơ hở là lại tỏa ra hơi thở đầy mùi hormone, vừa quyến rũ vừa khiêu khích.
Đôi mắt đầy ý cười của Hoắc Vân Tiêu nhìn người trong ngực, anh khẽ hé miệng, cất giọng chậm rãi mà trầm thấp: “Xem, anh ôm em hoàn toàn không tốn chút sức nào, cho dù bây giờ có “tập thể dục dưỡng sinh” một, hai tiếng cũng không thành vấn đề, Nguyễn Nguyễn thật sự không muốn thử à?”

Gương mặt anh tươi tắn, đôi mắt hoa đào kia tràn ngập xuân tình, bên trong ánh mắt nhìn cô có sự chăm chú.
Cô đang bị Tam gia mời mọc đấy hả?

Người này mới tỉnh lại không bao lâu mà sao hơi thở lại nồng nặc mùi hormone thế này.
Hoắc Vân Tiêu đột nhiên hỏi: “Nghe nói Tiêu Vân Sâm vẫn chưa tỉnh lại? Dù sao thì ngày hôm đó anh ta bị hôn mê cũng là do hôn lễ của chúng ta gây nên, em có muốn tìm thời gian đến thăm anh ta không?”

Nhắc tới Tiêu Vân Sâm, sắc mặt Tần Nguyễn trở nên không tự nhiên.
Tần Nguyễn ngửa người tránh ra đằng sau, mặt đỏ bừng xấu hổ: “Anh đừng làm loạn nữa, ba đứa nhóc đâu rồi? Vừa nãy em ngủ mất, chúng nó không sao chứ?”

Hoắc Vân Tiêu ôm cô vào lòng: “Chúng nó ở phòng bên cạnh, đi, chúng ta đi nói cho A Noãn biết tên của con bé.”
Cô cúi đầu, không dám nhìn thẳng vào đôi mắt đầy trêu tức kia, cô giục: “Anh đừng trêu em nữa, chúng ta đi xem con đi!”

Tần Nguyễn cảm thấy, sau khi Tam gia tỉnh lại, khí chất trên người anh cũng thay đổi.
Nói trắng ra là rất lẳng lơ!

Sự dè dặt và kiềm chế lúc trước hoàn toàn bị buông bỏ, hơi thở nguy hiểm đập vào mặt Tần Nguyễn khiến sống lưng cô thoáng có cảm giác chua xót.
Hoắc Vân Tiêu vuốt ve mặt cô, nụ cười trong mắt anh càng sâu hơn, anh nhẹ giọng giải thích: “Cho A Noãn cả đời bình an, để sau này con bé bớt khổ.”

Tần Nguyễn nghe vậy mà mặt hơi biến sắc, cô gấp gáp hỏi: “Chẳng lẽ số mệnh của A Noãn không tốt, sau này sẽ chịu nhiều khổ cực?”
Cô vừa mới nằm xuống thì cửa phòng ngủ bị đẩy ra từ bên ngoài.

Đôi mắt hơi đỏ của Tần Nguyễn trông giống như đôi mắt vừa mới ngủ dậy, cô mỉm cười dịu dàng với người vừa bước vào.
Cô vì sốt ruột cứu anh trai mà móc trái tim của Đại Đế thành Phong Đô.

Trái tim hiện giờ đang đập trong cơ thể Tiêu Vân Sâm đã từng bị chính tay cô moi ra từ lồng ngực của người mà cô thích.
Đôi môi mỏng của Hoắc Vân Tiêu nhếch lên thành một nụ cười nhàn nhạt, đôi mắt hoa đào híp lại, trông cực kỳ lười biếng và cao quý.