Thấy vẻ mặt anh vẫn lạnh nhạt, bình tĩnh, lúc này cô mới nói tiếkp: “Một thời gian nữa, luồng khí tím vốn mờ nhạt chắc chắn sẽ bị khí đen cắn nuốt, đến lúc đó Tam gia sẽ phải đối mặt với sự nguy hiểm khủng khiếp.c” Kiếp trước, tuổi thọ của Hoắc Tam gia rất ngắn ngủi. Nhưng anh vẫn là cha của con cô, Tần Nguyễn không thể chấp nhận được việc anh sẽ chết sớm.
Tần Nguyễn chịu không nổi, cô phải làm gì đó mới có thể an tâm. “Dạ.” Tần Nguyễn gật đầu, “Ngủ ngon.”
“Tam gia ngủ ngon.” Nhưng bây giờ xem ra là anh làm điều thừa rồi.
Trái tim của Hoắc Vân Tiêu hơi trùng xuống, bờ môi khẽ mấp máy nhưng lại không nói được lời nào. Vốn là mệnh cách cao quý bất phàm, nhưng không hiểu vì lý do gì mà sinh khí của anh lại càng ngày càng giảm,
Nếu cứ tiếp tục như vậy, anh sẽ chết. Nửa tiếng sau, cô mãn nguyện rời khỏi phòng ăn. Hoắc Vân Tiêu vẫn đang đợi cô ở phòng khách. Thấy Tần Nguyễn bước ra, anh đứng dậy đi về phía cô, cả hai cùng lên lầu nghỉ ngơi. Phòng ngủ trên tầng hai rất lớn và được trang trí theo phong cách châu Âu hoài cổ, không gian trong phòng ngủ phụ bên cạnh cũng không nhỏ.
Hoắc Vân Tiêu đưa cô đến phòng ngủ phụ: “Trong nhà không có quần áo phụ nữ, nếu muốn tắm rửa thay quần áo thì trong tủ của anh có đồ mới đấy.” Tần Nguyễn cầm chiếc điện thoại đặt ở bên cạnh lên, bây giờ đã là 2 giờ 15 phút sáng. Cô xuống đất, bước chân trần trên tấm thảm tối màu mềm mại và tiến dần về phía cửa.
Cánh cửa phòng ngủ phụ nhẹ nhàng mở ra, một tiếng động nhỏ vang lên, trong không gian yên tĩnh này tiếng vang đỏ rất rõ ràng. Những lời Tần Nguyễn nói khá giống với Linh Hư Tử, nhưng cô còn nói nhiều thứ hơn đối phương.
Linh Hư Tử nói rằng Hoắc Vân Tiêu caó mệnh cách vương hầu, nhưng trời không chiều lòng người. “Em đi ăn đi.”
Hoắc Vân Tiêu vẫy tay với Tần Nguyễn, trong sắc mặt anh hơi mệt mỏi. “Tam thiếu gia, bữa khuya đã chuẩn bị xong.”
Người hầu gái trung niên đi tới, từ lời nói đến tác phong của bà ta đều rất chỉnh chu, sắc mặt cung kính. Tần Nguyễn có thể tính ra, tuổi thọ của cơ thể này chỉ kéo dài được nhiều nhất là thêm mười năm nữa.
Vừa rồi Hoắc Vân Tiêu còn định không nói cho cô biết chuyện mình chỉ còn sống được gần mười năm nữa. Tần Nguyễn thật sự rất đói nên không nghĩ nhiều nữa, cô đi theo người hầu vào phòng ăn.
Bữa ăn khuya của nhà họ Hoắc thực sự rất ngon, tay nghề của đầu bếp thuộc loại đỉnh của đỉnh, Tần Nguyễn rất hài lòng. Ngay từ khi mới sinh ra Hoắc Vân Tiêu đã rất ốm yếu, mặc dù đã làm nhiều cuộc kiểm tra với những thiết bị tiên tiến nhất, nhưng tất cả đều không thăm dò được nguyên nhân khiến cơ thể anh bị hư nhược.
Linh Hư Tử nói là do số mệnh của anh bị thay đổi. Hai giờ sáng. Tần Nguyễn nằm trên giường, ngắm nhìn bầu trời sao mờ ảo bên ngoài cửa sổ sát đất. Tần Nguyễn đã rất buồn ngủ, nhưng cô vẫn gắng gượng đợi thời gian chậm rãi trôi qua. Tình huống cơ thể Hoắc Vân Tiêu quá đặc biệt.
Cô muốn biết rõ lý do khiến sức sống của anh cử cạn dân. Tần Nguyễn nín thở, cẩn thận từng li từng tí mở cửa. Cô bước chân trần ra khỏi phòng và không gây ra bất kỳ âm thanh nào.
Sau khi ra khỏi cửa, Tần Nguyễn liếc mắt nhìn thấy người đàn ông đang nằm trên giường. Đối phương nằm ngửa trên giường, chiếc đèn ngủ tản ra ánh sáng yên bình ấm áp.