Hoắc Gia Phu Nhân Lại Mở Sạp Bói Rồi

Chương 120: Cả hai xung khắc với nhau, vận mệnh đã định chỉ một bên được tồn tại



Phải biết rằng, trong tất cả những tư liệu và thông tin mà nhà họ Hoắc điều tra được về Tần Nguyễn, không có ghi chép nào nói rằn1g cô có dính dáng đến huyền học.

“Em chỉ biết một chút mà thôi.” Hoắc Vân Tiêu buông tay cô ra, sau đó giang hai tay ôm Tần Nguyễn vào lòng.

Đây là một cái ôm ấm áp, thơm mùi trầm hương. Đôi môi mỏng gợi cảm của Tam gia đặt một nụ hôn xuống mái tóc Tần Nguyễn, nụ hôn này không hề có một chút ham muốn nhục dục nào.
Hoắc Vân Tiêu xoa tay cho Tần Nguyễn, cố7 gắng làm cô thả lỏng.

Nhưng khi nhìn thấy những vết sẹo cũ chướng mắt trên bàn tay nhỏ nhắn, trong mắt anh thoáng lóe l2ên những tia sáng tăm tối.
Ngay khi mở Thiên Nhãn, khí thế trên người cô lập tức thay đổi một trời một vực.

Hoắc Vân Tiêu không nhìn thấy tia sáng vàng thoảng hiện lên trong mắt Tần Nguyễn, nhưng anh có thể cảm giác được thứ khế thế rất khó tả tỏa ra từ người cô, giống như cô bị bao phủ bởi một tầng sương mù và mơ hồ để lộ ra sức hấp dẫn khiếp người.
May mà Hoắc Vân Tiêu chỉ ôm cô một chút rồi buông ra,

Nếu không, Tần Nguyễn sợ rằng nhịp tim quả nhanh của mình sẽ bị đối phương phát hiện. Hoắc Vân Tiêu vỗ nhẹ lên đầu Tần Nguyễn, anh không để ý đến gương mặt đỏ bừng của cô mà tiếp tục chủ đề trước đó.
Đó chỉ là một cái ôm đơn giản cùng một nụ hôn trấn an đầy thương tiếc mà thôi.

Ngửi hơi thở mạnh mẽ trên người Hoắc Vân Tiêu, Tần Nguyễn hơi ngượng ngùng, vành tại cô đỏ lên một cách bất thường.
Ánh mắt Hoắc Vân Tiêu nhìn chằm chằm vào những vết sẹo to nhỏ không đồng đều trên tay Tần Nguyễn, anh dịu dàng hỏi: “Còn đau không?”

Tần Nguyễn nhìn theo ánh mắt của anh và thấy những vết sẹo trên tay mình, trong lòng cô hơi chua xót.
Nếu không đau, nếu không liều thì làm sao cô có thể bảo vệ được bản thân.

“Ngoan, sau này anh sẽ không để ai bắt nạt em nữa.”
Tần Nguyễn khẽ nói: “Không đau.”

Bây giờ không đau, nhưng lúc đó bị thương thật sự rất đau.
Nhà họ Hoắc có mối quan hệ khá sâu sắc với đại sư Linh Hư Tử của môn phái Linh Sơn, mà vì lý do cơ thể của mình, Hoắc Vân Tiêu cũng biết một chút về huyền học.

Theo những gì anh biết, cho dù là Linh Hư Tử, người có được năng lực xuất sắc và được mọi người kính trọng ngưỡng mộ cũng không thể nhìn thấy khí tràng của mỗi cá nhân. Khí tràng liên quan đến vận mệnh của mỗi người, cho dù là người có con mắt Âm Dương có thể nhìn thấy những thứ bẩn thỉu thì cũng không thể nhìn ra được khí vận của một người.
Tần Nguyễn nắm các ngón tay lại với nhau và ngồ2i thẳng lưng, trông giống như một học sinh tiểu học ngoan ngoãn ngồi trước giáo viên của mình.

“Em khẩn trương cái gì?” 7Hoắc Vân Tiêu giơ tay ngăn cản cô “tự hành hạ” hai bàn tay mình đến trắng bệch.
“Em học huyền học lúc nào?”

Tần Nguyễn không muốn nói dối anh, cô nhẹ nhàng lắc đầu: “Em cũng chưa chính thức tiến vào giới huyền học, nhưng em có thể nhìn thấy luồng khí quanh thân của mỗi người, thế là tự nhiên mà hiểu thôi.”
Không cần nghĩ cũng biết chắc chắn những vết thương trên tay cô là do lúc đánh nhau với người0 khác ở khu tây để lại.

Thông qua vài tờ tư liệu trên bàn trong phòng làm việc, Hoắc Vân Tiêu biết Tần Nguyễn đã có một cuộc sống khổ cực như thế nào ở khu tây.
“Em có thể nhìn ra khí tràng của Kiều Hi, vậy còn anh? Em nhìn thấy gì?”

Tần Nguyễn liếm môi, trong mắt lóe lên một tia sáng vàng.
Các đường nét trên khuôn mặt xinh đẹp của Tần Nguyễn bớt đi một chút ngây thơ, thêm một chút lạnh lùng tàn nhẫn.

Đôi mắt Tam gia rủ xuống, môi mỏng nhẹ nhàng nhếch lên,