Hoắc Gia Phu Nhân Lại Mở Sạp Bói Rồi

Chương 1210: Tần nguyễn bị khiêu khích, tam gia bá đạo bảo vệ vợ



Hoắc Vân Tiêu làm ngơ bế người đi sang phòng bên cạnh, trên khuôn mặt tuấn tú hiện lên vẻ bình tĩnh thản nhiên.

Nhìn thấy Hoắc Xuyên v1à Hoắc Chi theo sát sau lưng, khuôn mặt vốn đã đỏ bừng của Tần Nguyễn lại càng đỏ hơn, cứ như được bôi một lớp son phấn quyến rũ vậy.
Khi đến cửa phòng trẻ con, Hoắc Vân Tiêu đặt người đang cảm thấy không được tự nhiên xuống. “Ba.”

“Mẹ.”
Bảo mẫu của cô công chúa nhỏ nhà họ Hoắc, đó sẽ là người thân thiết nhất sau này của cô bé ngoại trừ cha mẹ.

Nhìn thấy Hoắc Tam gia tỉnh lại, đầu óc cô bảo mẫu cũng trở nên linh lợi.
Tần Nguyễn đi tới bên cạnh ba cha con, cúi đầu nhìn cô con gái nằm trong nôi, cô hỏi bảo mẫu và người hầu ở bên cạnh: “A Noãn ăn uống thế nào?”

Cô bảo mẫu trẻ ăn mặc sạch sẽ gọn gàng và không hề trang điểm, khí chất cũng rất thoải mái bước tới.
Tần Nguyễn cười lạnh, cô dời mắt, phớt lờ cô bảo mẫu, cúi người vuốt ve đôi má non nớt của A Noãn đang nằm trong nôi.

Loại thái độ thờ ơ coi thường này chính là sự sỉ nhục và tổn thương lớn nhất đối với một người.
“Khụ khụ...”

Hoắc Vân Tiêu thấp giọng ho khan một tiếng, nhắc nhở hai đứa trẻ là bọn họ đã tới.
Hoắc Vân Tiêu đang bế con lạnh lùng nhìn cảnh ấy, đôi mắt sâu thẳm bình tĩnh như nước, ánh mắt nhìn cô bảo mẫu giống một tảng băng ngàn năm không tan.

Đợi một lát, thấy Tần Nguyễn không có hành động nào khác, Hoắc Vân Tiêu cau mày, không vui lên tiếng: “Hoắc Xuyên!”
Hoắc Vân Tiêu tiến lên chặn đường rồi ôm hai đứa con trai vào lòng.

Anh bế con đến bên nôi của con gái, thấp giọng nói: “Em gái có tên, tên ở nhà của em là A Noãn do mẹ đặt, còn tên thật là Hoắc Dư Ninh. Con bé là công chúa nhỏ của nhà họ Hoắc, là lá ngọc cành vàng, con bé sinh ra là để được cưng chiều, các con là anh trai thì phải có nghĩa vụ bảo vệ em gái, không được ghét em, biết không?”
Hoắc Xuyên: “Vâng.”

Thấy Hoắc Tam gia nhìn mình, khuôn mặt của cô bảo mẫu đỏ bừng một cách kỳ lạ, nhưng lời nói của anh khiến cô ta bối rối.
Tần Nguyễn nghe rõ sự sốt ruột vô tình lộ ra trong lời nói của cô bảo mẫu, nhìn vẻ mặt tham lam cùng tính toán trong mắt đối phương, Tần Nguyễn cảm thấy buồn cười, đồng thời toàn thân cô cũng tỏa ra sát khí không hề che giấu.

Tần Nguyễn không cần suy nghĩ cũng đoán được đại khái cô bảo mẫu có ý đồ gì.
Nghe thấy câu nói của Tần Nguyễn, cô bảo mẫu khẩn trương liếm môi, lập tức nói: “Chăm sóc tiểu thư là nhiệm vụ của chúng tôi, chúng tôi không dám nhàn hạ ạ.”

Tần Nguyễn nhìn thấy rất rõ hành động vừa rồi của cô bảo mẫu, cô cúi người kéo chăn lên cho A Noãn, giọng điệu vẫn bình thản như trước: “Đêm nay A Noãn ngủ cùng tôi, các cô không cần trông chừng đâu, hãy nghỉ một ngày đi.”
Đứng ở ngoài cửa, Hoắc Vân Tiêu và Tần Nguyễn liếc nhìn nhau, vẻ mặt dở khóc dở cười.

Hai người đẩy cửa bước vào phòng.
Hoắc Diêu và Hoắc An Kỳ đồng thời quay đầu hô lên.

Hai đứa trẻ lao về phía họ.
Sắc mặt của những người hầu nhà họ Hoắc ở xung quanh rõ ràng đã thay đổi.

Bọn họ lạnh lùng nhìn chằm chằm cô bảo mẫu, giống như hàng vạn mũi kim đâm vào người cô ta.
Hoắc Diêu nắm chặt tay, cất giọng trẻ con hứa hẹn: “Con sẽ không để bất kỳ ai bắt nạt em gái, kẻ nào dám bắt nạt em, con sẽ để chúng biết tay!”

Hoắc An Kỳ nghiêm mặt, ngửa đầu nhìn người cha giống như vị thần của mình, thằng bé nghiêm túc nói: “Em gái rất ngoan, em ấy không khóc cũng không quậy phá, con sẽ trông chừng em ấy.”
Dùng con gái của cô làm bàn đạp, lại còn muốn chiếm A Noãn làm của riêng, cô ta đang thách thức điểm mấu chốt cuối cùng của một người mẹ như cô.

Đôi mắt hồ ly của Tần Nguyễn hơi giương lên, hững hờ nhìn chằm chằm đối phương, nụ cười trên môi cũng sâu hơn, tiếc rằng nụ cười không chạm tới đáy mắt.
Tần Nguyễn nheo mắt, trầm giọng hỏi: “Làm sao, tôi muốn cho con gái đi ngủ mà còn cần cô cho phép à?”

Bảo mẫu cũng biết giọng điệu trước đó của mình hơi sốt sắng, cô ta vội vàng cung kính: “Phu nhân, ý của tôi là tiểu thư ở cùng tôi đã lâu, đột nhiên bế đi sẽ khiến cô bé không quen, chỉ sợ lúc đó tiểu thư gào khóc sẽ làm phiền phu nhân nghỉ ngơi.”
Hoắc An Kỳ nói: “Em 2gái yếu ớt lắm.”

“Thật à?”
Hoắc Xuyên đứng ở cửa đi vào: “Chủ nhân.”

Hoắc Vân Tiêu chỉ vào cô bảo mẫu, hất cằm nói: “Giải quyết đi, đừng quấy rầy giấc ngủ của đứa nhỏ.”
Đối phương cố ý hạ giọng đáp: “Cứ bốn tiếng một lần, tôi sẽ cho tiểu thư uống khoảng gần 100ml sữa, tiểu thư rất ngoan, ăn xong là ngủ.”

Tần Nguyễn ngước mắt liếc nhìn bảo mẫu, thấy khuôn mặt sạch sẽ xinh đẹp không trang điểm của cô ta, ánh mắt cô tối sầm xuống.
Nghe thấy lời này, cô bảo mẫu chớp chớp mắt, giọng nói hơi sốt sắng: “Phu nhân, tiểu thư vẫn luôn do chúng tôi chăm sóc, nếu buổi tối tiểu thư khóc chỉ sợ sẽ quấy rầy phu nhân và Tam gia nghỉ ngơi, hãy cứ để chúng tôi chăm sóc tiểu thư đi.”

Cô bảo mẫu hi vọng có thể lợi dụng lúc đứa trẻ còn nhỏ để vun đắp tình cảm, sau này cô ta sẽ có một vị trí không thể lay chuyển trong nhà họ Hoắc.
Mấy ngày nay ở bên nhau, bọn họ tưởng rằng cô bảo mẫu này là người biết điều, không ngờ lại thiếu hiểu biết như vậy, lại còn có những suy nghĩ mờ ám.

Tần Nguyễn nhìn cô bảo mẫu bằng ánh mắt đầy ẩn ý, bất kỳ ai cũng có thể nhận sự khinh bỉ và chế giễu trong mắt cô.
Giọng điệu của Hoắc Diêu có vẻ không tin.

Hoắc An Kỳ nghiêm mặt chỉ vào A Noãn đang nằm tr0ong nôi: “Con bé ngủ cả ngày, không chỉ yếu ớt mà còn lười.”
Nếu cô ta có mối quan hệ không bình thường với người nắm quyền, vậy thì địa vị của cô ta có thể nói là gần bằng nữ chủ nhân của nhà họ Hoắc rồi.

Cơ hội một bước lên trời như vậy, cô bảo mẫu sao có thể cam lòng để A Noãn trở lại bên cạnh người mẹ Tần Nguyễn.
Dưới cái nhìn sắc bén của Tần Nguyễn, cô bảo mẫu cảm thấy mình giống một con tôm tép nhãi nhép, tất cả những suy nghĩ trong lòng cô ta đều không thể che giấu.

Cô bảo mẫu từ từ cúi đầu, khẩn trương nuốt nước bọt.
“Thì ra là thế, nhưng con bé là em gái, nên nó có thể lười và yếu ớt một chút cũng được.”

Hoắc Diêu nói xong thì vươn bàn tay nhỏ của mình chọc vào khuôn mặt trắng nõn non nớt của A Noãn.
Đôi môi đỏ mọng của Tần Nguyễn cong lên duyên dáng, giọng nói dễ nghe mang theo cảm giác lạnh nhạt: “A Noãn không khóc không quậy, công việc của các cô cũng sẽ nhàn hơn.”

Đúng lúc này, ánh mắt hút hồn của cô bảo mẫu nhìn về phía Hoắc Tam gia đang bế hai đứa con trai, trên khuôn mặt đẹp trai của anh nở nụ cười ấm áp.
Cô gái này không biết chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo.