Hoắc Gia Phu Nhân Lại Mở Sạp Bói Rồi

Chương 1213: Chỉ có đại đế u minh của phong đô mới có thể phá kiếp



Đôi mắt đen của Tiêu Vân Sâm dịu dàng nhìn Tần Nguyễn, khuôn mặt anh tuấn tràn đầy vui mừng, cưng chiều và ngập tràn sự nhớ nhu1ng sâu sắc đối với em gái mình.

Ngay từ lần đầu tiên gặp mặt, Tiêu Vân Sâm đã có cảm tình không thể giải thích được vớ2i Tần Nguyễn, nó không liên quan gì đến tình cảm nam nữ, mà là sự thân mật không thể khống chế. “Dạ Lan nằm nghe gió mưa, mộng tưởng vó ngựa kỵ binh qua sông, cái tên này rất thơ, tôi rất thích.”

Đây là những lời cuối cùng của Dung Mộng Lan, con trai trưởng nhà họ Dung để lại trên đời.
Sai lầm ngàn năm trước, Tiêu Vân Sâm đã hiến thân mình cho mười vạn lệ quỷ ở sông U Minh để hoàn lại.

Em gái của anh ta không đáng phải gánh chịu thêm đau đớn nữa, tất cả sẽ kết thúc vào đêm nay.
Hồ Nhất Ngạn đột nhiên ngẩng đầu, sắc mặt không biểu cảm, nhẹ giọng nói: “Thuộc hạ thề chết đi theo chủ nhân!”

A Tình cũng lên tiếng: “Công chúa, nợ tình không thể tránh được, người và yêu nhất định không có cái kết có hậu, sau này tôi và Hoắc Nhị gia rất khó gặp lại nhau, nói gì đến tình kiếp.”
Những thần thú thượng cổ khác cũng lần lượt rời đi.

Khi thấy Hồ Nhất Ngạn và A Tình đi tới trước mặt mình, khuôn mặt thanh tú của Tần Nguyễn trở nên u ám.
“Tần Nguyễn, mau nhìn ngoài cửa sổ!”

Hồ Nhất Ngạn hoảng hốt hô lên.
Vậy còn Tần Nguyễn thì sao, ai sẽ nhớ cô là công chúa nhỏ của Đồ Sơn, ai có thể làm bạn với cô hết quãng đời còn lại.

Một tia linh hồn của Tiêu Vân Sâm hơi nghiêng, bàn tay trong suốt của anh ta nhẹ nhàng xoa đầu Tần Nguyễn: “Trăm năm cuộc đời, cũng chỉ chớp mắt là tan biến.”
Trường Uyên nói xong, hóa thành một làn sương đen rồi biến mất trong phòng.

Tiếp theo là bốn con hung thú Cùng Kỳ, Đào Ngột, Hỗn Độn cũng tiến lên nói lời từ biệt.
Tần Nguyễn thực sự sợ hãi, sợ cô đơn, sợ không có người để dựa vào.

Cảm giác bị cả thế giới ruồng bỏ này khiến Tần Nguyễn day dứt và đau khổ.
Lam Án không biết nghĩ tới điều gì, trong con ngươi màu lục lạnh như băng hiện lên một tia sáng kỳ dị.

Anh ta nắm lấy tay Linh Phong, và hỏi Hồ Nhất Ngạn: “Khi nào anh rời đi?”
Cho đến khi ngôi sao cuối cùng biến mất, Tần Nguyễn đã khóc đến mức không thể tự kiềm chế.

Tần Nguyễn chống hai tay lên cửa sổ, nghẹn ngào nức nở: “Anh ơi…”
Tần Nguyễn khóc lắc đầu, đưa tay về phía Tiêu Vân Sâm, bàn tay xuyên qua linh hồn trong suốt của anh ta, cô khóc lóc cầu xin: “Anh, anh đừng đi được không? Em sợ lắm, thật sự sợ lắm!”

Tần Nguyễn không dám bộc lộ cảm xúc trước mặt Tam gia, nhưng cô không hề e ngại trước người anh trai đã cưng chiều mình từ nhỏ đến lớn.
Vào giây phút Tiêu Vân Sâm rời đi, Trường Uyên đang chiếm lấy cái giường khôi phục hình người.

Hắn hành lễ với Tần Nguyễn theo nghi thức cổ xưa, và trầm giọng nói: “A Nguyễn, tôi và chủ nhân ở Đồ Sơn chờ cô về nhà.”
Tiêu Vân Sâm đè nén sự bất đắc dĩ trong lòng, nhẹ nhàng nói với Tần Nguyễn: “A Nguyễn, anh phải đi rồi,2 năm mươi hai tộc thần thú thượng cổ đều đã thức tỉnh, bọn họ không thể ở lại nhân gian quá lâu. Đêm nay anh sẽ dẫn họ đi, sau0 khi em sống hết kiếp này, anh và em sẽ gặp lại nhau ở Đồ Sơn, chúng ta sẽ không bao giờ xa cách nữa, em vĩnh viễn là cô công chúa nhỏ cao quý của tộc Đồ Sơn chúng ta.”

Nghe Tiêu Vân Sâm nói sắp rời đi, Tần Nguyễn vươn tay muốn bắt lấy một tia linh hồn của đối phương nhưng vô ích.
Lam Án vừa định đuổi theo, Hồ Nhất Ngạn đã vươn tay giữ lại: “Đừng đi, cảm xúc của cô ấy đang không ổn định, về sau sẽ suy nghĩ thoáng hơn.”

Bọn họ rời đi chỉ vì bất đắc dĩ, đó là do Sinh Tử kiếp của Tần Nguyễn đang ở ngay trước mắt.
Đôi mắt đỏ bừng của Tần Nguyễn lạnh lùng nhìn chằm chằm hai người: “Các người cũng muốn đi à?”

Hồ Nhất Ngạn mỉm cười nói: “Tần Nguyễn, tôi không thuộc về nơi này.”
Thần thú thượng cổ rút lui cũng không phải là kết thúc.

Trận chiến lớn tiếp theo sắp diễn ra, nó phụ thuộc vào chúa tể Phong Đô làm thế nào để phá kiếp.
Cô quay lưng rời khỏi phòng ngủ, không thèm nhìn bất cứ ai khác.

Lam Án nhìn bóng lưng Tần Nguyễn rời đi, muốn nói gì đó nhưng lại thôi.
Người cuối cùng là Thao Thiết, anh ta là Dung Mộng Lan, con trưởng của nhà họ Dung thế gia.

Anh ta khiêm tốn lịch sự, trên người có thứ khí chất dịu dàng từ tận trong xương.
Kế hoạch ngàn năm của con cáo già kia không thể thất bại được.

Nếu trên đời này có người có năng lực chống lại Thiên Đạo, vậy người đó chỉ có thể là Đại Đế U Minh của thành Phong Đô.
Giọt nước mắt óng ánh xuyên qua đầu ngón tay anh ta, nó rơi xuống chiếc giường rồi nhanh chóng nhòe đi.

Khóe môi Tiêu Vân Sâm khẽ cong lên, giọng nói hiền lành an ủi: “A Nguyễn, đừng sợ, anh vẫn luôn ở đây.”
Giọng nói của Tiêu Vân Sâm yếu ớt, trầm thấp khó có thể nghe thấy.

Anh ta vừa dứt lời, tia sáng linh hồn trong suốt hóa thành từng điểm sáng rồi tỏa ra xung quanh, chúng xuyên thấu qua cửa sổ sát đất, giống như sao băng bay về phía bầu trời xa xôi.
Dung Mộng Lan đi tới bên cạnh Tần Nguyễn, đôi mắt đa tình thoáng hiện lên một nụ cười, anh ta nhẹ giọng nói: “A Nguyễn, hôm nay tôi đi rồi, sau khi thần hồn trở về, rất nhiều chuyện của con cháu ở đây sẽ không còn liên quan gì đến tôi nữa. Nể tình bạn trước đây của chúng ta, nếu một ngày nào đó nhà họ Dung gặp chuyện, xin cô hãy ra tay giúp đỡ, coi như giúp tôi trả công ơn nuôi dưỡng và dạy dỗ trong nhiều năm qua cho nhà họ Dung.”

Tần Nguyễn nhắm mắt lại, khàn giọng nói: “Được.”
Tần Nguyễn ngước khuôn mặt đẫm nước mắt lên, đôi mắt mờ mịt nhìn ra ngoài cửa sổ.

Hàng triệu ngôi sao băng nở rộ trên bầu trời đêm, ánh sao xinh đẹp từ trên trời nhanh chóng rơi xuống, vẻ đẹp ngắn ngủi khiến người ta rung động.
“A Nguyễn, nếu em nhớ anh, vậy hãy ngẩng đầu nhìn bầu trời, anh sẽ ở Đồ Sơn chờ em trở về nhà.”

Từ phía chân trời xa xôi, truyền đến lời nói dịu dàng và thân mật của Tiêu Vân Sâm.
Giây phút ký ức ngàn n7ăm thức tỉnh, Tiêu Vân Sâm mới biết họ là anh em ruột thịt.

Nhưng Sinh Tử kiếp đang ở trước mắt, anh ta lại không thể 7ở lại giúp đỡ.
Tần Nguyễn biết mình sai, cô không thể cầu xin bất kỳ ai tha thứ.

Nhưng trăm năm cô đơn là hình phạt quá nặng nề với Tần Nguyễn, cô sẽ phát điên mất.
Đến lúc đó, bọn họ ở lại sẽ chỉ mang tới những biến cố khác.

Thiên đạo không cho phép thần thú thượng cổ tiếp tục tồn tại ở Nhân giới, thành Phong Đô ở Minh giới gần đây đã hoàn toàn giới nghiêm, tất cả vong hồn chỉ được phép vào mà không được ra, hàng triệu âm binh Phong Đô sẵn sàng chờ lệnh.
Đôi mắt quyến rũ của Hồ Nhất Ngạn cong lên, anh ta hỏi ngược lại: “Vậy tại sao anh còn đứng đây?”

Lam Án nói thật: “Thần Quân ra lệnh cho tôi phải tận mắt chứng kiến Sinh Tử kiếp của Tần Nguyễn, bên phía Hoắc Tam gia chắc cũng đã ra tay rồi, tôi muốn đi nhìn tận mắt.”
Tần Nguyễn lại nhìn chằm chằm vào A Tình rồi hỏi: “Cô vẫn chưa trả món nợ tình mà đã đi à? Lúc trước để cô rời khỏi nhà họ Hoắc thì cô không đi, bây giờ lại rời đi, chẳng lẽ cô muốn đợi sau này tình kiếp ập đến, lúc đó lại rơi vào kết cục suýt nữa linh hồn tan biến như tôi sao?”

Hai người cúi đầu không nói, như thể đang tự kiểm điểm nội tâm của mình.
Nhìn thấy em gái khóc như mưa, trong lòng Tiêu Vân Sâm vô cùng đau khổ, anh ta muốn vươn tay an ủi em gái, nhưng linh hồn bất ổn không thể ngưng tụ ra thực thể.

Tiêu Vân Sâm cúi người ngang bằng với Tần Nguyễn, anh ta dùng sương trắng ngưng tụ thành bàn tay, nhẹ nhàng chạm lên má Tần Nguyễn, muốn lau đi giọt nước mắt trên đó.
“Được! Được! Các người đi đi, hãy đi thật xa, đừng xuất hiện ở trước mặt tôi nữa!”

Sắc mặt Tần Nguyễn đông cứng, hung hăng gào lên.
Tần Nguyễn hoàn toàn mất khống chế, run giọng hỏi: “Anh, vậy còn em thì sao? Em phải sống thế nào trong quãng đời còn lại?”

Anh trai muốn dẫn tất cả mọi người rời đi, Tam gia cũng không thể sống qua mùa đông này.
Ngay sau đó, Tiêu Vân Sâm lại thở dài: “A Nguyễn, anh chưa bao giờ nặng lời với em, ngàn năm trước em vì anh mà moi trái tim của Đại Đế Phong Đô, chuyện này là anh sai và em cũng sai. Đã làm sai thì phải dũng cảm gánh chịu, trăm năm sau, anh sẽ đích thân đón em về Đồ Sơn, em đừng lo, người nhà họ Tần sẽ ở bên em, bọn nhỏ cũng sẽ làm bạn bên cạnh em. Em đừng sợ cô đơn, tộc Cửu Vĩ Hồ Đồ Sơn cùng với năm mươi hai tộc thần thú thượng cổ sẽ mãi mãi đứng phía sau lưng em. Em phải nhớ kỹ, bất kể lúc nào và ở nơi đâu, em đều là cô công chúa nhỏ cao quý nhất của tộc Cửu Vĩ Hồ Đồ Sơn.”

Cho dù làm sai, Tần Nguyễn vẫn là cô công chúa nhỏ của Đồ Sơn, thân phận của cô tuyệt đối không cho phép bất cứ kẻ nào sỉ nhục.