Hoắc Gia Phu Nhân Lại Mở Sạp Bói Rồi

Chương 1214: Sự thật về cái chết của a nguyễn đồ sơn năm xưa



Nhà họ Hoắc.

Hoắc Vân Tiêu ra lệnh cho Hoắc Khương, Hoắc Xuyên đưa ba đứa nhỏ lên lầu nghỉ ngơi, nếu không có lệnh th1ì không ai được xuống lầu.

Nhà họ Hoắc đêm nay vô cùng yên tĩnh, nếu Tần Nguyễn ở đây, cô sẽ phát hiện kết giới bảo 2vệ căn nhà đã biến mất. Hoắc Vân Tiêu đã sớm nhìn thấy bốn người này xuất hiện, nhưng cũng không thèm để ý.

Lúc này Hồ Nhất Ngạn tiến lên chất vấn, Tam gia nhướng mày, thản nhiên nhìn đối phương: “Đương nhiên là trì hoãn cho đến lúc A Nguyễn trở về, ngàn năm trước chính tay bọn chúng giết người của tôi, lần này tất nhiên phải để A Nguyễn giết lại rồi.”

Năm đó mười hai Pháp tổ tự tay chém giết công chúa A Nguyễn của Hồ tộc Đồ Sơn.
Cảm nhận được pháp lực dày đặc tràn ngập trong không khí, Hoắc Vân Tiêu đột nhiên giơ tay lên, làm động tác chuẩn bị đối với thần linh Minh giới đang đứng trong bóng tối phía sau.

Vào thời điểm mười hai Pháp tổ thượng cổ xông vào phòng khách, Chử Tử Phượng dẫn đầu các thần linh Minh giới xông tới.

Một cuộc chiến khốc liệt không đổ máu bắt đầu như vậy.
Đôi môi nhợt nhạt của Hoắc Vân Tiêu hơi nhếch lên, nở một nụ cười lười biếng, lông mày của anh như vẽ, mắt sáng như sao, cả người tràn đầy khí chất xa cách, giống như một giấc mộng không tồn tại.

Hoắc Vân Tiêu cụp mắt xuống, chậm rãi vén ống tay áo, bình tĩnh nói: “Nếu đã tới đây, chứng tỏ cậu đã quyết định rồi hả?”

Phó Ngọc Hành gật đầu: “Đúng vậy.”
Ngay từ ngày biết đối phương nhận được truyền thừa của Pháp tổ, Hoắc Vân Tiêu đã biết sớm muộn gì bọn họ cũng sẽ đối đầu với nhau.

Đối phương có thái độ thân thiện, Hoắc Vân Tiêu cũng không ngại thể hiện sự gia giáo của mình, anh nghiêm túc gật đầu: “Đã lâu không gặp, Phó nhị thiếu.”

Phó Ngọc Hành mặc áo đạo sĩ màu xanh, toàn thân tỏa ra hơi thở trí thức, cao quý và kiềm chế, cười gượng gạo nói: “Tôi thật sự không ngờ chúng ta sẽ gặp lại nhau trong hoàn cảnh như thế này.”
Mái tóc dài của đối phương được buộc lên, cố định bằng chiếc trâm cài tóc bằng ngọc màu trắng, anh ta cúi đầu hành lễ với người đàn ông ngồi trên ghế sô pha.

“Đế Quân, lâu rồi không gặp.”

Đó chính là Phó Ngọc Hành, nhị thiếu gia của nhà họ Phó, người vô tình lấy được truyền thừa của Pháp tổ Đế Giang.
Hoắc Vân Tiêu ngước mắt lên, đôi mắt hoa đào đa tình lóe lên một tia sát khí lạnh lùng sắc bén.

Đôi môi mỏng của anh hé mở, lạnh lùng nói: “Đến rồi.”

Tần Nguyễn ngồi đối diện, lên tiếng hỏi: “Đế Quân, bây giờ ra tay hả?”
Một ngàn năm trước, Tần Nguyễn đã chết trong tay bọn họ, Hoắc Vân Tiêu có mối hận trời sinh với họ.

Đáng tiếc mười hai người trước mặt có được truyền thừa của Pháp tổ, nhưng bọn họ chỉ là con rối đội lốt người, không phải mười hai Pháp tổ chân chính.

Nghe thấy Cơ Thư Chân, người được truyền thừa từ Hậu Thổ ăn nói hỗn láo, Hoắc Vân Tiêu phất tay, cơ thể của đối phương rơi xuống đất như đồ vật, cơ thể chạm vào sàn nhà, phát ra một âm thanh chói tai.
Đúng lúc này, Hồ Nhất Ngạn, A Tình, Lam Án, Linh Phong đã đến nhà họ Hoắc trước Tần Nguyễn một bước.

Nhìn thấy đám người đang chém giết trong tòa nhà, bọn họ không tiến lên giúp đỡ mà dán mắt vào Hoắc Vân Tiêu đang ngồi vững vàng giữa căn phòng.

Đối phương đang nói chuyện với một người đàn ông cao quý nho nhã trong bộ áo đạo sĩ màu xanh, toàn thân tỏa ra hơi thở trí thức.
“Con ả thối tha! Mày thật sự dám ra tay với ta à?”

Minh Thiên Hành không thể giả vờ được nữa, cảm nhận được luồng sát khí ngập trời do Cơ Thư Chân mang đến, hắn ta đứng dậy chiến đấu với cô ta.

Minh Thiên Hành vừa lên tiếng, Cơ Thư Chân đã biết mình bị lừa.
Khi hai người chiến đấu, Minh Vương đã khôi phục khuôn mặt đẹp một cách yêu nghiệt của mình.

Cơ Thư Chân biết Tần Nguyễn hoàn toàn không có ở đây, cô ta muốn đi tìm đối phương, nhưng Minh Thiên Hành quá khó chơi.

Trong số mười hai Pháp tổ, chỉ có Phó Ngọc Hành không ra tay, còn mười một Pháp tổ khác chiến đấu ác liệt với các thần linh của Minh giới.
Cơ Thư Chân hét lên thảm thiết, khuôn mặt xinh đẹp méo mó vì đau đớn.

Tuy nhiên, dựa vào truyền thừa Pháp tổ, cô ta đã nhanh chóng hồi phục.

Cơ Thư Chân không dám khiêu khích Hoắc Vân Tiêu nữa, cô ta đứng dậy lao về phía Tần Nguyễn đang ngồi yên trên ghế sô pha, hai tay như móng vuốt sắc bén, tấn công thẳng vào chỗ hiểm của Tần Nguyễn.
Mười hai bóng đen như bóng ma lướt qua nhà họ Hoắc, bọn họ dựa theo hơi thở quen thuộc để đi7 vào căn biệt thự riêng nơi Hoắc Tam gia đang ở.

Cả bên trong lẫn bên ngoài biệt thự đêm nay không có người canh gác7, Hoắc Vân Tiêu mặc bộ quần áo ở nhà thoải mái, ngồi trên chiếc ghế sô pha trong phòng khách rộng rãi.

Anh vắt tréo 2chân, trên sống mũi đẹp là một chiếc kính không gọng viền bạc, cúi đầu nhìn màn hình theo dõi trên chiếc máy tính bảng trong0 tay, trông anh rất ung dung.
Sau khi mười hai Pháp tổ xuất hiện, anh ta là người duy nhất ở đây không ra tay.

Cơ Thư Chân không hiểu hai người đang chơi trò đố chữ gì, cô ta hét lên với Phó Ngọc hành: “Phí lời làm gì! Giết Tần Nguyễn đi!”

Mười hai Pháp tổ là thành viên của tộc Pháp Sư tồn tại từ thời thượng cổ, bọn họ có thân thể mạnh mẽ trời sinh, cơ thể bất tử, có thể nuốt chửng trời đất, điều khiển gió, nước, sấm sét, dời núi, lấp sông và thay đổi cả thế giới.
Hai báu vật này sẽ giúp ích rất nhiều cho việc mở rộng thế lực của tộc Pháp Sư ở Nhân giới.

Cơ Thư Chân nhìn chằm chằm vào Tần Nguyễn đang ngồi trên ghế sô pha, toàn thân cô ả tỏa ra sát khí, vẻ mặt đầy đắc ý và kiêu căng, cứ như thể đã nhìn thấy cảnh tượng đối phương chết trong tay mình.

Ngay khi Cơ Thư Chân đến gần, một bóng người vượt qua cô ta và đi tới trước mặt Hoắc Vân Tiêu.
Một giọng nam quen thuộc phát ra từ miệng Tần Nguyễn, đó chính là Minh Thiên Hành biến thành Tần Nguyễn.

Hoắc Vân Tiêu cụp mắt xuống, tiếp tục nhìn chiếc máy tính bảng trong tay, bình thản nói: “Đợi một chút.”

Camera giám sát bên ngoài không thể bắt được mười hai cái bóng, Hoắc Vân Tiêu tùy tiện ném chiếc máy tính bảng sang một bên.
Hồ Nhất Ngạn thấy các thần linh của Minh giới rõ ràng có thể đánh bại mười hai Pháp tổ, nhưng dường như họ đang trì hoãn thời gian, không xử lý bọn chúng một cách gọn gàng.

Thấy Tần Nguyễn sắp trở về, Hồ Nhất Ngạn sải bước đi tới trước mặt Hoắc Vân Tiêu vẫn luôn giữ vẻ mặt bình tĩnh.

Hồ Nhất Ngạn nhíu mày, trầm giọng nói: “Tần Nguyễn sắp về rồi, anh định để bọn họ trì hoãn đến bao giờ?”
Kiếp này, chỉ có Tần Nguyễn tự tay giết chết mười hai Pháp tổ, cho dù bọn họ không phải chân thân, nhưng chỉ cần linh hồn bị tiêu diệt, Tần Nguyễn mới có thể phá giải Sinh Tử kiếp ngàn năm qua.

Hồ Nhất Ngạn trợn mắt, giọng nói không khống chế được mà cất cao lên: “Tần Nguyễn làm sao có thể chịu đựng được pháp lực của mười hai Pháp tổ.”