Hoắc Gia Phu Nhân Lại Mở Sạp Bói Rồi

Chương 1215: Người của minh giới chúng tôi không cần thần quân phải lo



Nhìn thấy sự tự tin và bình tĩnh như thể tất cả đều nắm trong lòng bàn tay của Hoắc Vân Tiêu, Hồ Nhất Ngạn cảm thấy khó chịu trong lò1ng.

Một lúc lâu sau, anh ta mới hòa hoãn lại, dịu giọng hỏi: “Thần Quân có câu nói muốn tôi chuyển cho Đế Quân, năm đó không2 phải anh tự tay giết A Nguyễn, tại sao không giải thích?” Một lần nữa, Cơ Thư Chân bị ném xuống đất như giày rách, cô ta nằm ngay dưới chân Hồ Nhất Ngạn và Hoắc Vân Tiêu.

“Chết tiệt!” Hồ Nhất Ngạn tức không kìm được, dùng sức đá đối phương một cái để trút bỏ ngọn lửa giận trong lòng.
Hoắc Vân Tiêu giống như một vị hoàng đế trời sinh, ngạo nghễ nhìn xuống Hồ Nhất Ngạn, bá đạo tuyên bố chủ quyền, mỗi động tác đều mang theo sự cao quý bẩm sinh.

Hồ Nhất Ngạn trừng mắt: “Vậy còn phải xem tộc Cửu Vĩ Hồ của Đồ Sơn có đồng ý hay không!”
Đôi môi mỏng của Hoắc Vân Tiêu cong lên thành một nụ cười lạnh lù7ng, anh nói, giọng trầm thấp lạnh lẽo: “Các người cho tôi cơ hội giải thích sao? Tôi là chúa tể của hàng vạn sinh linh, A Nguyễn moi7 trái tim tôi ra thì chắc chắn phải bị trời phạt, đạo lý đơn giản như vậy mà tộc Cửu Vĩ Hồ các người không rõ à?

Tần Nguyễn 2vì sốt ruột cứu anh nên phủi mông bỏ đi mất, khiến hàng chục triệu vong linh ở Minh giới náo loạn, tôi bị thương nặng, thần hồn bất 0ổn, lại còn phải tiêu hao thần lực để trấn áp vô số ma quỷ và vong linh.
Hoắc Vân Tiêu liếc nhìn Hồ Nhất Ngạn, ánh mắt anh sáng như đuốc, khóe miệng thoáng nhếch lên: “A Nguyễn đồng ý là được, cô ấy nhất định là người của thành Phong Đô chúng tôi.”

Hai người đang tranh cãi không ngừng về vấn đề quyền sở hữu Tần Nguyễn, đột nhiên một bóng đen bay tới trước mặt.
Tần Nguyễn muốn quay lại hỏi Tam gia xem có phải anh lại cảm thấy không khỏe hay không, nhưng đối phương đã cầm thanh kiếm trong tay cô rồi đâm vào Cơ Thư Chân.

Cơ Thư Chân vốn đã bị lực Minh Thần tra tấn đến mức không thể chịu nổi, bây giờ lại bị thanh kiếm ánh sáng ngưng tụ bởi sức mạnh của Đại Đế U Minh đâm vào cơ thể, linh hồn cô ta bị xé nát.
“Ầm ầm!”

Tiếng hét chói tai cùng với tiếng sấm bất ngờ vang lên bên ngoài khiến Tần Nguyễn giật mình, đôi mắt cô trợn tròn vì ngạc nhiên.
“A a a!”

Tiếng kêu đau đớn phát ra từ miệng đối phương.
Mọi thứ được hoàn thành trong chớp mắt.

Hồ Nhất Ngạn dường như nhận ra điều gì đó, nhanh chóng quay lại chỗ Lam Án và những người khác, bọn họ trao đổi ánh mắt với nhau rồi biến mất trong phòng.
Tần Nguyễn vô thức nhìn Hoắc Vân Tiêu nho nhã và nổi bật đứng giữa phòng.

Sắc mặt của đối phương tái nhợt, trong mắt mang theo nụ cười hiền lành, chăm chú nhìn Tần Nguyễn bằng ánh mắt cưng chiều.
“A Nguyễn, giết cô ta đi.”

Anh nói như ra lệnh, mang theo giọng điệu không thể phản bác.
Chẳng mấy chốc, có tiếng còi xe vang lên bên ngoài biệt thự.

Không lâu sau, Tần Nguyễn đi vào phòng khách dưới sự bảo vệ của Hoắc Chi và những ám vệ khác, cô khẽ cau mày khi thấy cảnh tượng lộn xộn trong phòng.
Đây giống như một tín hiệu, Chử Tử Phượng và Minh Thiên Hành tăng tốc để kết thúc trận chiến, bọn họ lần lượt khuất phục các thành viên Pháp tổ còn lại.

Dù sao không phải bản thể của mười hai Pháp tổ giáng lâm Nhân giới, bọn họ đạt được truyền thừa nhưng vẫn chưa đủ để chống lại thần linh của Minh giới.
Tần Nguyễn vô thức lùi lại một bước, va vào lồng ngực của Hoắc Vân Tiêu ở phía sau lưng.

Hoắc Vân Tiêu ở phía sau, khuôn mặt tuấn tú tái nhợt gần như trong suốt.
Hoắc Vân Tiêu nhẹ nhàng thở hắt ra, ánh mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm Hồ Nhất Ngạn, anh trầm giọng nói: “Hãy về nói với Thần Quân của cậu, bản đế giúp A Nguyễn vượt qua cả Tình kiếp lẫn Sinh Tử kiếp, từ nay về sau cô ấy là người của Minh giới, đừng mơ đến việc cô ấy sẽ trở về Đồ Sơn, người của tôi không cần anh ta phải lo.”

Nghe Hoắc Vân Tiêu nói rằng A Nguyễn sau này sẽ là người của Minh giới, Hồ Nhất Ngạn lập tức thẹn quá hóa giận: “A Nguyễn lúc đầu là chết ở Minh giới, giữa hai người lại có mối thù moi tim, làm sao mọi người có thể không suy nghĩ lung tung được? Anh hãy hỏi những người bên cạnh xem, có phải bọn họ cũng nghĩ rằng anh tự tay giết A Nguyễn để báo thù không!”
Khi biết Tần Nguyễn bị Thiên Đạo sắp xếp mười hai Pháp tổ chém giết, tôi đến cứu nhưng ngay cả thi thể của cô ấy cũng không nhìn thấy. Thần Quân của tộc Cửu Vĩ Hồ nhà các người dẫn theo năm mươi hai tộc thần thú thượng cổ, vừa nhìn thấy tôi đã lao vào tấn công như điên!

A Nguyễn đang mang thai đứa con của tôi, cho đến khi chết vẫn không nói câu hối hận với tôi, từ đầu đến cuối các người có cho tôi giải thích đâu?”
Thấy Hoắc Vân Tiêu không sao, Tần Nguyễn thở phào nhẹ nhõm, cô thắc mắc: “Có chuyện gì xảy ra ở đây thế?”

Hoắc Vân Tiêu dang tay với Tần Nguyễn: “A Nguyễn, đến đây nào.”
Cảm giác đau đớn đó không thể diễn tả bằng lời, tiếng kêu gào thảm thiết vang vọng khắp biệt thự.

“Ầm ầm!”
Hồ Nhất Ngạn cảm nhận được sự uất ức và đau khổ của Hoắc Vân Tiêu, anh ta không nói được gì nữa.

Hoắc Vân Tiêu thực sự nổi giận, sắc mặt vốn đã tái nhợt lại càng thêm khó coi, lồng ngực nhanh chóng phập phồng.
Tần Nguyễn cầm thanh kiếm ánh sáng tỏa ra luồng khí lạnh vô tận, cảm nhận được nhịp tim chậm chạp từ lồng ngực của người phía sau.

Trái tim phải vài giây mới đập nhẹ một lần, điều này không bình thường.
Chỉ đổ thừa năm đó lẽ ra đối phương không nên có lòng tham, không có người nào được phép đánh cắp trái tim của Đại Đế Phong Đô.

Đôi mắt hẹp và sắc bén của Hoắc Vân Tiêu hơi đỏ lên, anh chịu đựng cơn đau của linh hồn sắp lao ra khỏi cơ thể, chậm rãi nói: “Năm đó Thần Quân tộc Cửu Vĩ Hồ dùng bản thân để hiến tế mười vạn lệ quỷ ở sông U Minh, tôi không truy cứu trách nhiệm việc anh ta sử dụng trái tim của tôi nữa. Nhưng năm xưa A Nguyễn đánh cắp trái tim tôi, cô ấy phải trả giá đắt cho tội đó, thế thì dùng cơ thể và trái tim cô ấy để đền đi, sau này cô ấy sẽ là Đế Hậu của Phong Đô, những đứa con của chúng tôi trong tương lai cũng sẽ kế thừa thành Phong Đô.”
Bọn họ đều cho rằng vì yêu sinh hận nên Đế Quân đã tự tay giết chết đối phương.

Nhưng Minh Thiên Hành, người đã tận mắt chứng kiến bố cục ngàn năm của Đế Quân, dần dần cảm thấy mọi thứ không đơn giản như vậy.
Chử Tử Phượng và Minh Thiên Hành đang chiến đấu với người khác, sắc mặt họ cũng thay đổi khi nghe thấy câu này.

Đúng là như vậy, A Nguyễn của Hồ tộc chết ở Minh giới, chết quá đột ngột và thảm thiết.
Tần Nguyễn bước những bước nặng nề về phía đối phương, nhưng khi đi ngang qua Cơ Thư Chân đang bị lực Minh thần xiềng xích, bước chân của cô dừng lại.

Đôi mắt đỏ hoe của Tần Nguyễn bình tĩnh nhìn đối phương, vẻ mặt lạnh lẽo.
Hoắc Vân Tiêu đi đến phía sau Tần Nguyễn, hai tay ôm lấy vòng eo thon thả của cô, một thanh kiếm sắc bén ngưng tụ từ lực Minh Thần xuất hiện trong tay anh, nó tỏa ra ánh sáng màu vàng.

Thanh kiếm sắc bén được đặt vào tay Tần Nguyễn, bên tai cô vang lên giọng nói trầm thấp nhẹ nhàng.
Anh chịu đựng tiếng sấm sét cảnh cáo ở bên ngoài, nắm chặt tay Tần Nguyễn, nhẹ giọng thì thầm bên tai cô: “Bé cưng đừng sợ, đây là kẻ thứ nhất, sau đó em nhất định phải tự tay giết chết mười một kẻ còn lại.”

Tần Nguyễn không nhìn thấy kết giới bảo vệ tự nhiên hình thành xung quanh Hoắc Vân Tiêu.