Hoắc Gia Phu Nhân Lại Mở Sạp Bói Rồi

Chương 1216: A nguyễn, trăm năm sau này chỉ còn lại mình em



Chử Tử Phượng và Minh Thiên Hành kéo mười người khác tới ngoại trừ Phó Ngọc Hành.

Hoắc Vân Tiêu cứ như vậy nắm chặt tay Tần Nguyễn rồi c1hém giết từng người một, tiếng sấm vang lên ầm ầm bên ngoài, bất cứ lúc nào cũng có thể đánh tan tòa nhà.

Trong căn phòng khách được tr2ải thảm, dưới mỗi xác chết đều đọng một vũng máu lớn, trong phòng tràn ngập mùi máu tươi khiến người ta phải buồn nôn. Tần Nguyễn cảm nhận rõ ràng nhiệt độ cơ thể ấm áp của đối phương dần trở nên lạnh như băng, giống như một người chết, không có bất kỳ nhiệt độ nào.

Tần Nguyễn sợ hãi, bàn tay cầm kiếm ánh sáng run rẩy, con ngươi không cách nào tập trung.

Mọi thứ xung quanh Tần Nguyễn trở nên thật xa lạ, cơ thể quay cuồng, cứ như rơi từ trên cao xuống vực thẳm vô tận, cô vẫn đang rơi vào hư vô.
Hơi thở xung quanh người Tần Nguyễn trở nên rất lạ, Hoắc Vân Tiêu lập tức chú ý tới, khuôn mặt dịu dàng hiện lên vẻ lo lắng.

Hoắc Vân Tiêu không quan tâm đến thái độ tránh né của Tần Nguyễn, anh bước tới ôm cô vào lòng, giọng nói trầm thấp tăng thêm vài phần mạnh mẽ: “Anh cũng không đành lòng chia lìa với em, nhưng A Nguyễn, đây là em nợ anh, tất cả những gì em trải qua trước mắt đều không sánh bằng sự đau khổ của anh vì bị em móc mất trái tim năm đó.”

Toàn thân Tần Nguyễn sững sờ, đôi mắt trống rỗng hiện lên một tia tàn nhẫn.
Trên người cô tràn ngập sự phẫn uất, vẻ mặt trông có vẻ bình tĩnh, nhưng lại che giấu đi cơn bão sắp ập tới.

Sự ra đi của nhóm Tiêu Vân Sâm, bị ép phải giết chết anh trai ruột của bạn tốt, và người yêu ra đi ở ngay trước mắt mình, tất cả đã đẩy Tần Nguyễn đến bờ vực của tuyệt vọng.

Những cảm xúc bị kìm nén bấy lâu nay của cô đang trên bờ vực bùng phát.
Hoắc Vân Tiêu lắng nghe tiếng sầm vang rền bên ngoài, đôi mắt đen như ngọc liếc nhìn Phó Ngọc Hành đứng đối diện mình, ánh mắt lạnh lùng, khuôn mặt đẹp trai tàn nhẫn một cách đáng sợ.

Thành công hay thất bại đều do hành động này, Hoắc Vân Tiêu làm sao có thể để Tần Nguyễn lùi bước.

Hoắc Vân Tiêu nắm chặt tay Tần Nguyễn, đâm mạnh thanh kiếm ánh sáng vào vị trí trái tim của người đang đứng yên không hề né tránh ở phía trước.
Huyết mạch Cửu Vĩ Hồ của Tần Nguyễn đã hoàn toàn thức tỉnh.

Chín cái đuôi hồ ly mềm mại đung đưa giữa không trung, có ý thức quấn chặt lấy Hoắc Vân Tiêu, như thể sợ chớp mắt một cái là anh sẽ biến mất vậy.

Đôi mắt hồ ly xinh đẹp của Tần Nguyễn trở nên đỏ như máu từ lúc nào, lòng ham muốn chiếm hữu điên cuồng trong ánh mắt cô khiến những người nhìn thấy phải sợ hãi.
Bàn tay cầm kiếm ánh sáng lùi lại, Tần Nguyễn nghiêm túc nói: “T0am gia, đủ rồi, đừng giết anh ấy.”

Tần Nguyễn đã có linh cảm về điều gì đó, cảm giác bất lực sâu sắc lại ập tới giống như lúc cô giữ lại Tiêu Vân Sâm.

Lồng ngực của Hoắc Vân Tiêu dán chặt vào sau lưng Tần Nguyễn, mỗi lần cô giết một người, nhịp tim đập của anh lại yếu đi.
Hoắc Vân Tiêu cảm nhận được ngọn lửa giận trong lòng Tần Nguyễn, nhìn thấy sự tuyệt vọng và đau khổ trong mắt cô.

Anh chậm rãi vươn tay, định chạm vào mặt Tần Nguyễn, nhưng cô lại vô thức quay đầu đi chỗ khác.

Hoắc Vân Tiêu nói với giọng khàn khàn suy yếu: “Nguyễn Nguyễn, mười hai Pháp tổ ở Nhân gian đều bị em tự tay giết chết, em đã vượt qua Sinh Tử kiếp, anh cũng nên rời đi.”
Khi Tần Nguyễn kịp phản ứng lại, Phó Ngọc Hành đã gục xuống trước mắt cô, trên mặt anh ta nở nụ cười.

Chứng kiến cơ thể của đối phương ngã xuống, Tần Nguyễn cảm thấy trong đầu có thứ gì đó nổ tung.

Thanh kiếm ánh sáng tỏa ra sát khí lạnh lẽo trong tay biến mất, tiếng sấm đinh tai nhức óc bên ngoài biệt thự dường như nổi giận, nó liên tục kêu vang giống như dã thú giãy chết, Tần Nguyễn đứng ở trong phòng mà cũng có thể nghe thấy tiếng nổ vang của sấm sét đánh vào cây cối.
Hoắc Vân Tiêu đưa tay chạm vào những giọt nước mắt vô thức chảy xuống từ khóe mắt của Tần Nguyễn, giọng nói của anh vẫn dịu dàng như trước.

“A Nguyễn, trong quãng đời còn lại này chỉ còn mình em.”

Vẻ mặt Tần Nguyễn không có biểu cảm gì, cô trầm giọng hỏi: “Tại sao?”
Tần Nguyễn như người mất hồn xoay lại, nhìn người đàn ông đứng phía sau.

Hoắc Tam gia luôn cao quý kiêu ngạo, ung dung nho nhã, bây giờ trở nên trong suốt.

Phía sau anh, Chử Tử Phượng, Minh Thiên Hành và các thần linh khác của Minh giới thi nhau quỳ xuống đất.
Nghe Hoắc Vân Tiêu nói muốn rời đi, Tần Nguyễn cảm thấy sốc, sắc mặt vô cảm tái nhợt như người chết, ánh mắt trống rỗng.

Tần Nguyễn nắm chặt bàn tay buông thõng bên người, linh lực quanh người không thể khống chế dâng trào, đột nhiên có một luồng sức mạnh hủy diệt cuồng bao dâng lên.

Đôi mắt Tần Nguyễn đỏ hoe, nhìn thẳng vào Hoắc Vân Tiêu dịu dàng trước mặt, cô bình tĩnh hỏi: “Tại sao mọi người phải lần lượt rời đi, tại sao mọi người có thể nhẫn tâm bỏ em lại một mình trên phàm trần này?”
Từ đầu đến cuối,7 Tần Nguyễn dưới sự khống chế của Hoắc Vân Tiêu đều không thể phản kháng.

Tần Nguyễn cầm thanh kiếm ánh sáng trong tay, động tác cứng n7hắc lần lượt đâm vào ngực những người xa lạ, những người được truyền thừa từ Pháp tổ, cô tận mắt chứng kiến họ chết đi.

Cho đến khi Phó2 Ngọc Hành mỉm cười tiến lên, cuối cùng Tần Nguyễn bắt đầu phản kháng.
Thấy biến cố đột nhiên xuất hiện trước mắt, Chử Tử Phượng, Minh Thiên Hành bất chấp tôn ti đứng dậy, cảnh giác nhìn chằm chằm Tần Nguyễn, chỉ đợi lệnh của Đế Quân là xông lên.

Hoắc Vân Tiêu bị chín cái đuôi hồ ly mềm mại quấn chặt, khóe mắt chú ý tới hành động của thuộc hạ, anh lập tức giơ tay ngăn cản.

Sau khi cơ thể bị khống chế, Hoắc Vân Tiêu không hề tức giận, anh vẫn nhìn Tần Nguyễn bằng ánh mắt dịu dàng và cưng chiều như trước.
Năm đó vì cứu anh trai, Tần Nguyễn đã vô cùng liều lĩnh đi moi tim của Đại Đế Phong Đô, tại sao bây giờ cô không thể giữ anh ở bên mình mãi mãi.

Đột nhiên, chín cái đuôi hồ ly màu trắng đột ngột xuất hiện sau lưng Tần Nguyễn, trên mỗi cái đuôi đều có một chùm lông đỏ hình ngọn lửa ở chóp, đó là dấu ấn xuất hiện khi Đế Quân kết hợp với cô ở nghìn năm trước.

Mái tóc của Tần Nguyễn tung bay mà không cần gió, mặt mày sắc bén, toàn thân cô tỏa ra linh lực mạnh mẽ của tộc Cửu Vĩ Hồ, chín cái đuôi hồ ly giống như một bông hoa lửa nở trong không trung.
Dường như bây giờ Tần Nguyễn có làm ra chuyện gì quá đáng thì anh vẫn không tức giận vậy.

Cơ thể dần dần trong suốt của Hoắc Vân Tiêu bị chín cái đuôi hồ ly quấn lấy, dường như được trao cho một luồng sinh khí mới, thân thể ngưng tụ càng rõ ràng, thoạt nhìn không khác gì người bình thường.

Cánh tay của Hoắc Vân Tiêu xuyên qua đuôi hồ ly, chạm đến đôi mắt đỏ bừng mê người của Tần Nguyễn.

Anh nhẹ giọng nói: “A Nguyễn, buông tay đi.”