Hoắc Gia Phu Nhân Lại Mở Sạp Bói Rồi

Chương 1217: A nguyễn bị chiều hư, đến lúc học cách trưởng thành rồi



Tần Nguyễn cúi đầu nhìn bàn tay hai người đang nắm chặt nhau, khuôn mặt xinh đẹp vặn vẹo, giọng nói lạnh lùng giễu cợt: “Em không quan tâm Siknh Tử kiếp, em cũng không để ý thân phận thực sự của anh là gì, anh là Hoắc Tam gia, là người đàn ông mà Tần Nguyễn này đã kết hôn! Anh đã hcứa sẽ ở bên em đến khi đầu bạc răng long, chúng ta có ba đứa con, anh nỡ bỏ chúng mà đi sao? Anh đã hứa với em rồi thì tuyệt đối không được athất hứa!”

Khó có thể nhìn thấy biểu cảm méo mó trên khuôn mặt Tần Nguyễn vì cô cúi đầu xuống.

Hoắc Vân Tiêu có thể đồng cảm với việc Tần Nguyễn không thể chấp nhận được chuyện sắp phải chia tay, anh nhìn thấy sự đau khổ và thương cảm của cô. Tần Nguyễn không biết Minh giới gặp nguy hiểm như thế nào, tận mắt chứng kiến cơ thể Hoắc Vân Tiêu lại trở nên trong suốt, trên mặt cô lộ vẻ hoảng sợ, hai tay nắm chặt lấy tay đối phương.

Tần Nguyễn lo lắng kêu lên: “Không được, Tam gia đừng đi! Anh đã nói sẽ ở bên em mà!”

“Cung tiễn Đế Quân trở về Minh giới!”
Cung tiễn Đế Quân trở về Minh giới!”

Chử Tử Phượng, Minh Thiên Hành và những người khác quỳ trên mặt đất, tư thế quỳ và nét mặt của họ vô cùng trang nghiêm.

Tần Nguyễn điên cuồng nắm chặt tay và cánh tay Hoắc Vân Tiêu, cô muốn dùng cách này để giữ anh lại.
Trong phòng khách bừa bộn, chỉ còn một mình Tần Nguyễn bình yên ngồi trên ghế sô pha.

Sau khi Hoắc Vân Tiêu biến mất, chín cái đuôi hồ ly sau lưng Tần Nguyễn mất hết sức sống rũ xuống thảm, đôi mắt đỏ như máu tràn ngập sương mù màu đen, áp suất thấp tuyệt vọng bao trùm lấy Tần Nguyễn, khiến cô trở nên âm u đầy tử khí.

Một lúc lâu sau, trong căn biệt thự vang lên tiếng khóc thảm thiết.
Toàn thân Hoắc Dịch Dung được bao phủ bởi hơi thở u ám, đột nhiên anh ta giơ tay áp lên mặt kính lạnh lẽo, khuôn mặt đẹp trai trở nên căng thẳng.

Nghe thấy tiếng khóc thảm thiết tuyệt vọng của Tần Nguyễn vang lên từ căn nhà bên cạnh, đôi mắt thâm trầm của Hoắc Dịch Dung đỏ lên.

Hoắc Dịch Dung đột nhiên ngẩng đầu, nhìn thấy tòa nhà nhỏ ở xa xa đột nhiên tỏa ra ánh sáng vàng chói lọi.
Anh ta đưa một chiếc đến trước mặt Hoắc Dịch Dung, cúi đầu im lặng che đi đôi mắt đỏ hoe.

Hoắc Dịch Dung nhìn chằm chằm vào chiếc băng tay màu đen, môi mím chặt, trên mặt tràn đầy vẻ phản kháng với thứ này.

Sau khi phân vân không biết bao lâu, Hoắc Dịch Dung vẫn giơ cánh tay nặng nề lên, nắm chặt chiếc băng màu đen trong tay ám vệ.
Thật lâu sau, bầu trời đêm không có một hạt mưa, tiếng sấm cũng nhanh chóng biến mất.

Tất cả đã trở lại với sự tĩnh lặng.

Sân nhà họ Hoắc bị hủy hoại nghiêm trọng bởi những tia sét bất ngờ, sau khi tia sét như những thanh kiếm sắc bén biến mất, tất cả mớ hỗn độn đều bị che giấu trong bóng đêm.
Hoắc Vân Tiêu cúi đầu, đặt một nụ hôn lành lạnh lên má Tần Nguyễn: “Cô bé ngốc, anh là chủ nhân của thành Phong Đô, hàng nghìn tỷ vong linh đang chờ anh ở dưới Minh giới.”

Tần Nguyễn nhếch môi, cắn răng nói: “Nhưng anh là chồng em!”

Không thể phủ nhận rằng Hoắc Vân Tiêu rất vui khi nghe thấy câu này, sắc mặt tái nhợt cũng khôi phục một chút hồng hào.
Ánh sáng vàng dày đặc giống như sao băng chen chúc lao ra từ căn nhà, bọn chúng nhanh chóng bay vào bầu trời đêm cho đến khi biến mất, tất cả lại khôi phục sự yên tĩnh.

Hoắc Dịch Dung cả đêm không chợp mắt nhìn thấy cảnh này, cơ thể lảo đảo, hai tay chống lên cửa sổ mới miễn cưỡng không ngã xuống.

Anh ta nhìn chằm chằm vào bầu trời đêm đã khôi phục sự u ám, đôi môi khẽ run, mấy lần há miệng rồi lại ngậm lại.
Khi cơ thể cô rơi xuống chiếc ghế sô pha mềm mại, tất cả ánh sáng vàng xung quanh đều tan biến.

Đây là sự dịu dàng cuối cùng mà Hoắc Tam gia để lại cho Tần Nguyễn trong kiếp này.

Chử Tử Phượng, Minh Thiên Hành và những người khác cũng biến mất.
Ở tòa nhà bên cạnh.

Hoắc Dịch Dung mặc bộ đồ ngủ màu xanh lam, đứng trước cửa sổ sát đất ở hành lang tầng hai, chứng kiến sấm chớp ngoài cửa sổ, những cây cổ thụ trong sân bị quật ngã kinh hoàng bởi sấm sét.

Đôi mắt âm trầm của anh ta nhìn chằm chằm vào căn biệt thự riêng nơi em ba đang sống, đôi mắt đen như đá Hắc Diệu tràn đầy thương cảm và đau khổ.
Vẻ mặt Hoắc Vân Tiêu đầy bất đắc dĩ, trong mắt hiện lên sự không nỡ, nhưng lời nói lại vô cùng kiên định: “Anh là chúa tể của vô số linh hồn trong các thế giới, ranh giới giữa Minh giới và Nhân giới ngày càng yếu đi, nếu không quay về, anh sẽ phải gánh vác vô số nghiệp quả.”

Giữa vô số sinh linh trên thế gian và việc được ở bên cạnh người yêu trăm năm, Hoắc Vân Tiêu đã sớm có quyết định.

Nếu anh không gánh vác nghiệp chướng này, thì con cháu sau này của anh cũng khó mà trốn thoát được.
Một lát sau, Hoắc Dịch Dung đột nhiên giơ tay lên, khàn khàn nghẹn ngào nói với người đang im lặng đứng ở phía sau: “Ra lệnh cho tất cả mọi người mặc áo trắng, đợi đến khi trời sáng hãy báo cho ông nội tôi.”

Ám vệ chờ đợi cả đêm bên cạnh Hoắc Dịch Dung nặng nề nói: “Vâng, Nhị gia.”

Đối phương không lập tức rời đi, anh ta xoay người cầm hai chiếc băng tay màu đen đã chuẩn bị trước ở trên bàn.
Tần Nguyễn chật vật ngã xuống đất, cô cắn chặt môi, một dòng máu chói mắt chảy ra từ khóe môi cô.

Hàng vạn điểm sáng vàng bao quanh Tần Nguyễn, nâng cơ thể cô lên khỏi mặt đất.

Tần Nguyễn bị ánh sáng thần lực bao phủ, cơ thể lơ lửng giữa không trung, dùng tốc độ nhẹ nhàng bay tới chiếc ghế sô pha còn nguyên vẹn duy nhất trong phòng.
Giọng nói của đối phương phát ra từ những điểm sáng chói lọi đó.

Tần Nguyễn như phát điên lao về phía trước, dùng tay không bắt lấy những ánh sáng vàng đó, đuôi hồ ly tung bay giữa không trung vì muốn giữ những điểm sáng ở lại.

Nhưng kết quả đã được định trước là thất bại.
Cả người anh vùi sâu vào chín cái đuôi hồ ly mềm mại, thân thể lại trở nên trong suốt yếu ớt.

Đại Đế U Minh của Minh giới vốn không thuộc về nhân gian, anh không thể tự mình quyết định việc đi hay ở.

Đối với người nhất định phải trở về vị trí ban đầu, cho dù là nước mắt của Tần Nguyễn cũng không thể giữ lại được.
“Anh đi xuống đi.”

Đối phương đáp lại, quay người nặng nề bước ra khỏi phòng.

Đứng trong căn phòng khách bừa bộn, Tần Nguyễn đột nhiên phát hiện những người mà mình vừa tự tay giết chết lại từ từ đứng dậy.