Hoắc Gia Phu Nhân Lại Mở Sạp Bói Rồi

Chương 1218: Mẹ, mẹ không cần bọn con nữa sao?



Phó Ngọc Hành trợn mắt như sắp nứt ra, anh ta nhìn chằm chằm vào gương mặt yêu nghiệt vừa hoang dã vừa quyến rũ của Tần Nguyễn, con 1ngươi trong mắt anh ta co rụt lại, anh ta định há mồm hét lên.

Nhưng những người xung quanh Phó Ngọc Hành đã hét trước: “A 2a a!”

“Yêu… Yêu quái!” Tần Nguyễn thất thần đi ra khỏi cửa, đập vào mắt cô là khoảng sân bừa bộn.

Hoắc Dịch Dung dẫn theo ám vệ chạy tới, từ xa nhìn thấy Tần Nguyễn đang đứng trên bậc thềm, dáng vẻ của cô thay đổi vô cùng lớn.

Hoắc Dịch Dung ra hiệu cho thuộc hạ lùi lại, anh ta dùng tốc độ như chạy lao tới trước mặt Tần Nguyễn.
Tần Nguyễn mở mắt ra, trong mắt tràn đầy hủy diệt và thù hận, nhìn thấy ba bóng người nhỏ bé đang đứng cạnh Hoắc Dịch Dung.

Hoắc Diêu ôm lấy cơ thể nhỏ nhắn của A Noãn, nắm tay em trai Hoắc An Kỳ, bước từng bước nhỏ về phía cô.

Hoắc Diêu là anh cả, dẫn theo em trai và em gái, ngẩng đầu mở to đôi mắt đỏ hoe nhìn Tần Nguyễn đang lơ lửng giữa không trung.
Tần Nguyễn nhắm mắt, mở rộng hai tay, cảm nhận được vạn vật sinh linh trên đời reo hò và cầu khẩn.

Có cây đang khóc, có cây đang hoan hô chúc mừng, âm thanh ồn ào giữa trời và đất vang lên rất rõ ràng bên tai cô, nhưng lại không hề để lại bất kỳ dấu vết gì trong lòng Tần Nguyễn.

Thế giới của cô đã trở nên xám xịt, không có sức sống, bị bao phủ bởi chán ghét và đau thương.
Tần Nguyễn nhìn chằm chằm anh ta bằng ánh mắt tràn đầy mong đợi, cô nhẹ giọng hỏi: “Anh thấy Tam gia không?”

Đầu Phó Ngọc Hành đau đến mức sắp nổ tung, anh ta dùng hai tay ấn mạnh vào đầu, không ngừng lắc đầu.

Nhìn dáng vẻ đau đớn không nói được của Phó Ngọc Hành, ánh mắt Tần Nguyễn trở nên ảm đạm, chín cái đuôi dựng lên như ngọn lửa ở sau lưng lập tức rũ xuống.
Vậy Tam gia thì sao, anh ấy có thể sống lại không?

Tần Nguyễn bước những bước cứng ngắc về phía đá2m người, khi đi ngang qua Cơ Thư Chân vẫn đang nằm bất động trên mặt đất, không biết vô tình hay cố ý mà Tần Nguyễn lại giẫm lên xá0c của đối phương.

“Đừng tới đây! Yêu quái, yêu quái!”
Bọn chúng lại trở thành những đứa trẻ bị bỏ rơi, liên tục bị bỏ rơi trong nghìn năm qua, làm sao cậu bé có thể không đau khổ.

Tần Nguyễn cúi đầu, nhìn ba đứa con bằng ánh mắt đau buồn.

A Noãn đang được Hoắc Diêu ôm trong lòng, vẫy vẫy bàn tay nhỏ bé với Tần Nguyễn, cô bé lại gọi: “Mẹ.”
“Có yêu quái!”

Những người khác từ dưới đất bò dậy, đều khiếp sợ nhìn chằm chằm Tần 7Nguyễn.

Đôi mắt trống rỗng đỏ như máu của Tần Nguyễn nhìn về phía đám người, cô hơi nghiêng đầu, không hiểu vì sao người ch7ết lại sống lại.
Cảm nhận được tiếng gọi của thần tộc thượng cổ, bọn chúng sẵn sàng tự hủy bất cứ lúc nào.

Tần Nguyễn đang đứng trên bậc thang đột nhiên bay vút lên không trung, bị lá cây và cánh hoa đang lơ lửng giữa không trung bao bọc xung quanh.

Tần Nguyễn ngẩng đầu nhìn bầu trời đêm, toàn thân cô tỏa ra hơi thở bất thường: “Nếu nơi này không có người tôi muốn, vậy tôi sẽ phá hủy nó.”
Hoắc Dịch Dung gọi tên Tần Nguyễn.

Hoắc Dịch Dung muốn dùng điều này để gọi lý trí của Tần Nguyễn quay về, nhưng giọng nói của anh ta bị đè nén đến mức không thể nghe thấy.

Thực lực hủy thiên diệt địa tuôn ra từ Tần Nguyễn với tốc độ không thể ngăn cản.
Nhìn thấy Hoắc Dịch Dung, Tần Nguyễn như nhìn thấy cọng rơm cứu mạng, hai tay cô nắm chặt cánh tay anh ta, cầu xin nói: “Anh Dung, Tam gia biến mất rồi, anh giúp em tìm anh ấy về được không?”

Hoắc Dịch Dung lộ vẻ không đành lòng, khàn giọng nói: “Em dâu, em ba đã đi rồi.”

Tần Nguyễn bị kích thích, đôi mắt vốn đã đỏ như máu càng thêm âm trầm nguy hiểm.
Hoắc Dịch Dung không sợ hãi Tần Nguyễn như đám người chạy trốn rồi bị ám vệ bắt được vừa rồi, anh ta nhìn chằm chằm vào Tần Nguyễn đang bị sự đau đớn tột cùng bủa vây bằng ánh mắt lo lắng và thương xót.

Không phải Hoắc Dịch Dung không nhìn thấy lỗ tai lông xù mềm như tơ xuất hiện trên đầu Tần Nguyễn, cùng với đôi mắt đỏ như sắp chảy ra máu và chín cái đuôi khẽ đung đưa sau lưng cô.

Nhưng anh ta vẫn bất chấp nguy hiểm để đứng trước mặt Tần Nguyễn đang thất thần, anh ta nhẹ giọng hỏi thăm: “Em dâu, em không sao chứ?”
Sự không cam lòng và thù hận khi Tần Nguyễn bị Pháp tổ giết chết ở Minh giới đã quay trở về một lần nữa sau một nghìn năm, sức mạnh của thần tộc thượng cổ bộc phát ra từ cơ thể Tần Nguyễn.

Ở gần Tần Nguyễn nhất, Hoắc Dịch Dung là người đầu tiên bị sức mạnh này áp chế, cơ thể thẳng tắp của anh ta bị ép phải cúi xuống.

“Tần Nguyễn!”
Đột nhiên, một giọng nói non nớt truyền vào tai Tần Nguyễn, khiến trái tim bình tĩnh không dao động của cô nổi lên vài gợn sóng.

“Mẹ.”

Giọng nói trẻ con non nớt phát ra từ phía dưới cô.
Nước mắt Hoắc Diêu chảy thành dòng, cậu bé nức nở nói: “Mẹ, mẹ không cần bọn con nữa sao?”

Cha đã rời đi, bọn chúng là dòng dõi thần tộc nên đương nhiên cảm nhận được điều đó.

Còn chưa kịp nguôi ngoai nỗi đau trước sự chia ly đột ngột, chúng lại phát hiện mẹ ruột của mình muốn hủy diệt thế giới.
Trên khuôn mặt non nớt hiện lên một nụ cười trong veo, dáng vẻ vui mừng của cô bé khiến khí thế hủy diệt dày đặc tỏa ra xung quanh người Tần Nguyễn nháy mắt tan biến.

Đôi mắt đỏ như máu của Tần Nguyễn nhanh chóng nhạt đi, như thể bị sợ hãi, trong chớp mắt đã khôi phục bình thường.

Tần Nguyễn vẫn chưa thể hoàn toàn khống chế hai cái tai hồ ly và chín cái đuôi sau lưng, trong thời gian ngắn cô không thể thu nó lại được.
Tần Nguyễn đứng trước mặt Phó Ngọc Hành, cô gọi anh ta với giọng điệu không một chút cảm xúc: “Phó Ngọc Hành.”

Phó Ngọc Hành ngẩng đầu, lộ ra vẻ mặt đau đớn.

Nhìn thấy lỗ tai lông xù nhô ra khỏi tóc cô, cùng với đôi mắt đỏ như máu, trong đầu Phó Ngọc Hành hiện lên một số hình ảnh, anh ta vô thức nói: “Tam thiếu phu nhân?”
Chín cái đuôi hồ ly sau lưng Tần Nguyễn phóng thẳng vào bầu trời đêm, giữa trán cô hiện lên ngọn lửa màu đỏ, khuôn mặt vốn đã hấp dẫn lại càng thêm quyến rũ.

Khoảng sân nhỏ lộn xộn cũng bị sức mạnh do Tần Nguyễn phóng ra tác động, tất cả thực vật trong sân đều mọc điên cuồng như cây khô vào mùa xuân, lá và cánh hoa dưới mặt đất bị sức mạnh dâng trào giữa trời đất nâng lên rồi lơ lửng giữa không trung.

Đây mới chỉ là nhà họ Hoắc, tất cả thực vật và sinh vật trong vòng trăm dặm đều chui ra giữa mùa đông lạnh giá này.
Tần Nguyễn buông cánh tay của đối phương ra, lắc đầu gầm gừ: “Không đâu, không thể nào, anh ấy đã nói sẽ ở bên em và các con, nhìn các con lớn lên lập gia đình, anh ấy sao có thể lừa em!”

Hoắc Dịch Dung cau mày, ý thức được tâm trạng của Tần Nguyễn không ổn, anh ta nắm lấy cổ tay cô, lên giọng nói: “Sau này chúng ta sẽ còn gặp lại em ấy, em không thể như thế này được, A Diêu, An Kỳ và A Noãn đều cần em.”

Tần Nguyễn không nghe được bất cứ điều gì.
Cô đi ngang qua Phó Ngọc Hành, nhấc chân bước ra ngoài cửa.

Tam gia của cô không thấy đâu nữa.

Tần Nguyễn muốn tìm anh trở về.
Giọng nói tuy nhỏ, nhưng vẫn truyền đến tai Hoắc Dịch Dung.

Con ngươi trong mắt Hoắc Dịch Dung co rút kịch liệt, cố chịu đựng cảm giác áp bách mạnh mẽ, anh ta xoay người lao vào bên trong biệt thự.

Cảm ứng được ý đồ của Tần Nguyễn, đám hoa cỏ cây cối xung quanh càng ngày càng điên cuồng, tốc độ sinh trưởng đạt tới độ cao của tòa nhà.
Tần Nguyễn không để ý liệu dáng vẻ này có khiến ba đứa con sợ hãi hay không, cô từ từ hạ xuống một cách nhẹ nhàng.

Tần Nguyễn đứng trước mặt Hoắc Diêu, Hoắc An Kỳ và A Noãn, cô ôm ba đứa trẻ vào lòng.

Giọng cô khàn khàn đầy kiên định: “Mẹ sẽ không bỏ rơi các con đâu.”

Có lẽ Tam gia nói đúng, là một người mẹ, Tần Nguyễn phải học cách trưởng thành, không nên làm việc bất chấp hậu quả.