Hoắc Gia Phu Nhân Lại Mở Sạp Bói Rồi

Chương 1219: Tam gia dịu dàng, tìm mọi cách bảo vệ



Sự ra đi đột ngột của Hoắc Tam gia khiến mọi người rất bất ngờ và cảm thấy vô cùng thương xót.

Tang lễ của anh rkất đơn giản, các thành viên của các gia tộc lớn ở thủ đô đều đến chia buồn. Vẻ mặt Minh Thiên Hành không có biểu cảm gì, cũng không dám để lộ chuyện gì, giọng điệu càng thêm cung kính: “Đế Hậu, ân oán trước mắt đều là do tai họa từ nghìn năm trước, vì để thu thập thần hồn và độ Sinh Tử kiếp của cô, Đế Quân đã sử dụng sức mạnh của bản thân để gánh rất nhiều gánh nặng, xin cô hãy thương xót để Đế Quân được thảnh thơi vài ngày đi ạ.”

Nếu suy nghĩ cẩn thận về câu nói này, thật ra là có ý mơ hồ tiết lộ tin tức cho Tần Nguyễn.
Ngược dòng thời gian là một sự kiện trọng đại có quan hệ mật thiết với rất nhiều sinh linh trong lục giới, chỉ hơi sơ ý một chút sẽ khiến Đế Quân rơi vào cảnh diệt vong.

Tam gia chọn rời khỏi Nhân giới một cách vội vàng như vậy, đương nhiên là trở về để thu dọn đống lộn xộn do cô để lại.
Do vừa mới trở về, thần lực của Đế Quân vẫn chưa ổn định và đang trong thời kỳ khôi phục, nhưng anh vẫn không dám chậm trễ nên đã dẫn theo một nhóm thần linh của Minh giới tiến về Luyện Ngục để trấn áp lũ ác quỷ kia.

Tần Nguyễn đương nhiên không ngốc, cô là thần tộc Cửu Vĩ Hồ của Đồ Sơn, đương nhiên hiểu khá rõ chuyện của Minh giới.
Lần này cô lại sai.

Tần Nguyễn tưởng rằng Tam gia nhẫn tâm, nhưng trên thực tế người đàn ông đó không thể tàn nhẫn với cô.
Không ai biết rằng chiếc quan tài ởc giữa hội trường đám tang là trống rỗng.

Điều gây tranh cãi nhất là sau khi Hoắc Tam gia qua đời, anh không đượac chôn cất ở mộ tổ nhà họ Hoắc, mà là ở nghĩa trang núi Vạn Bảo.
Khi biết địa điểm Hoắc Dịch Dung chuẩn bị mộ phần cho Tam gia, cuối cùng Tần Nguyễn cũng hiểu tại sao kiếp trước gia đình họ không vào mộ tổ của nhà họ Hoắc.

Bởi vì bọn họ là người ngoài, bất kể là nhà họ Hoắc hay nhà họ Tần, họ chỉ là những vị khách qua đường, vị trí của họ là ở trên chín tầng trời.
Đại Đế U Minh của Phong Đô vừa mới trở lại ngai vàng sau nghìn năm, làm sao chỉ trong hai, ba tháng có thể trấn áp được lũ ác quỷ trong Luyện Ngục.

Tần Nguyễn từng may mắn được rèn luyện thần hồn trong Luyện Ngục, cô biết rõ bộ mặt xấu xa của lũ ác quỷ đó và biết bọn chúng xảo quyệt, tham lam đến mức nào.
Hai tháng sau đó, khu nhà họ Hoắc tràn ngập bầu không khí đè nén do Tam gia qua đời và ông cụ Hoắc bị bệnh nặng.

Tối hôm ấy, sau khi Tần Nguyễn dỗ A Noãn ngủ, cô vừa ra khỏi phòng trẻ con thì gặp Hoắc Chi hớt hải đi tới.
Một năm ở trần gian bằng một ngày ở Minh giới.

Theo cách tính thời gian của hai thế giới, Minh giới trôi qua hai, ba tháng thì Tần Nguyễn đã sống ở nhân gian bảy, tám chục năm.
Minh Thiên Hành trầm giọng nói: “Bà cô nhỏ của tôi ơi, Minh giới bây giờ rất loạn, vạn quỷ sắp dốc toàn bộ sức mạnh rồi, cô đừng giày vò tôi nữa, sau khi hoàn thành nhiệm vụ tôi còn phải đi giúp đỡ, thời gian gấp lắm!”

Tần Nguyễn không để ý đến những ánh mắt kỳ lạ của người nhà họ Hoắc ở xung quanh, cô bước từng bước đến trước mặt Minh Thiên Hành.
Ngày ông cụ Hoắc biết tin đứa cháu trai mà mình yêu thương nhất qua đời, ông cụ đã ngã xuống và không bao giờ gượng dậy được nữa.

Trước đó ông cụ đã bị bệnh nặng rồi, nhưng sau khi ngã xuống lần này, lúc ông cụ tỉnh lại thì không nhớ gì nữa, một thế hệ kiêu hùng được chẩn đoán mắc bệnh Alzheimer.
Trong nhiều năm qua, Đế Quân lưu luyến hồng trần, nên không hề xuất hiện với thân phận thần linh để trấn áp lũ ma quỷ, cho dù chỉ một tia thần lực tiết ra từ người anh, cũng đủ khiến rất nhiều ma quỷ phải e ngại.

Một nghìn năm quá dài, nếu chủ nhân thành Phong Đô không trở về vị trí cũ, lũ ác quỷ đã ẩn nhẫn nghìn năm chỉ sợ sẽ dốc toàn bộ lực lượng.
Khi bắt đầu nghi ngờ một vấn đề nào đó là đúng hay sai, vậy từ lúc bắt đầu nghi ngờ, chuyện này đã có khuynh hướng sai lầm.

Sau một nghìn năm, Tần Nguyễn lại một lần nữa cảm nhận được sự đau lòng và hối hận.
Tâm trạng vốn đã buồn bã của Tần Nguyễn lại càng nặng nề hơn vì sự che giấu đầy thiện ý cuối cùng của Tam gia.

Tại sao Tam gia luôn dịu dàng như vậy, mọi chuyện đều suy nghĩ cho cô.
Trận kiếp nạn do hàng trăm vạn con quỷ gây ra ở Minh giới lần này, có lẽ trăm năm cũng không giải quyết xong, Tần Nguyễn sống thoải mái ở nhân gian vậy mà vẫn oán trách Tam gia, cho dù nói là lòng lang dạ sói cũng chỉ đến thế mà thôi.

Trong hai tháng ngơ ngơ ngác ngác này, ngoại trừ ngày ngày nhớ nhung Tam gia, Tần Nguyễn cũng đang tự kiểm điểm bản thân.
Minh Thiên Hành biết mình đi lên gặp Tần Nguyễn, đối phương nhất định sẽ không bỏ qua.

Hắn ta quay lưng về phía Tần Nguyễn, thở dài một tiếng, khi xoay người lại, trên mặt hắn ta đầy vẻ nghiêm túc.
Chỉ có Tần Nguyễn mặt không đổi sắc, ngơ ngác đứng trong góc, ánh mắt dán chặt vào một chỗ.

Từ khi Tam gia qua đời, linh hồn của cô dường như đã lìa khỏi xác, Tần Nguyễn giống như một cái xác vô hồn.
Núi Vạn Bảo, nơi này quá quen thuộc với Tần Nguyễn.

Đó là nơi chôn Tần Nguyễn và con của cô ở kiếp trước, là nơi cuối cùng cô thuộc về.
Rõ ràng là lỗi của Tần Nguyễn, nhưng lại không muốn làm tổn thương cô chút nào.

Anh đã nói sẽ trừng phạt cô, để cô nhớ lâu, nhưng cuối cùng lại là tìm mọi cách để bảo vệ.
Sự bi thương trong mắt Tần Nguyễn biến mất, thay vào đó là đau lòng và chua xót mãnh liệt.

Đế Quân lại lừa cô, anh nói rằng để cô chịu trăm năm cô độc, hiển nhiên là sợ cô biết rõ sự thật rồi lại lo lắng.
Trước đây Hoắc Tam gia đã nói với Tần Nguyễn rằng trên đời này không có cái gọi là tái sinh, làm như vậy sẽ trái với luật trời.

Tần Nguyễn có thể tụ được thần hồn và bình yên đứng ở đây, là dựa vào khả năng quay ngược thời gian mà chỉ có Đại Đế U Minh của Phong Đô mới làm được.
Nếu đối phương đủ sáng suốt, nhất định sẽ hiểu rõ, Đế Quân bây giờ đang thu dọn những rắc rối của việc quay ngược thời gian từ nghìn năm trước.

Ranh giới giữa Minh giới và Nhân giới đang yếu đi từng ngày, nguyên nhân là do việc đảo ngược thời gian này.
Ông cụ vừa tắt thở, ba hồn bảy vía còn chưa trở về vị trí ban đầu, ý thức tán loạn, không biết cách phản kháng khi bị người dùng quỷ thuật dẫn dắt, ông cụ ngoan ngoãn để Minh Thiên Hành dẫn mình về Âm Phủ.

Thấy Minh Thiên Hành phớt lờ sự tồn tại của mình và dẫn ông cụ Hoắc rời đi, Tần Nguyễn nhấc chân nhanh chóng đuổi theo, lực Minh Thần có thể so sánh với Đế Quân tuôn ra từ lòng bàn tay cô vây lấy hai người bọn họ.
Không biết có phải nhìn thấy cái gì hay không, trước khi nhắm mắt, đôi môi nhợt nhạt của ông cụ cong lên thành một nụ cười hài lòng.

Những người canh giữ trong phòng đã bật khóc khi ông cụ nhắm mắt, nước mắt tuôn rơi như mưa.
Vào giây phút thần thái của ông cụ có gì đó không đúng, đôi mắt vô hồn của cô lóe lên một tia kinh ngạc.

Minh Thiên Hành lại tự mình đến đón ông cụ Hoắc.
Cho đến tận lúc nhắm mắt xuôi tay, ông cụ vẫn gọi tên ở nhà của Tam gia.

Tới lúc chết ông cụ vẫn nhớ Hoắc Tam gia.
Tần Nguyễn buông lực Minh Thần đang quấn quanh người Minh Thiên Hành, trên khuôn mặt tái nhợt của cô nở một nụ cười yếu ớt.