Hoắc Gia Phu Nhân Lại Mở Sạp Bói Rồi

Chương 1222: Hoắc công tử bệnh nặng kết hôn



Hoắc công tử ốm nặng nằm liệt giường, người trong phủ nhà họ Hoắc đều hoảng sợ và lo lắng, những thầy thuốc ra vào hàng ngày đều lộ v1ẻ nặng nề, bọn họ lắc đầu với huyện thái gia đang tràn đầy hi vọng.

Mặc dù họ không nói gì, nhưng hành động đều biểu đạt ý g2iống nhau, đó là trong phủ hãy sớm lo chuyện tang lễ. Đến khi người trong cuộc biết chuyện này thì đã là ngày cưới rồi.

Hoắc công tử biết thời gian của mình không còn nhiều, cho dù trong lòng có mâu thuẫn với cuộc hôn nhân ấy nhưng cũng không lên tiếng cự tuyệt.
Vốn huyện thái gia cũng không định gặp Lưu viên ngoại, ông ta muốn đi thăm con trai đang bệnh nặng nằm trên giường, nhưng lại thay đổi ý định vì lời nói tiếp theo của người hầu.

Người hầu chỉ nói một câu, lần này Lưu viên ngoại đến đây là có việc liên quan đến công tử.
Cứ như vậy, Hoắc công tử thân thể suy yếu bị người hầu đỡ, bái đường thành thân với Lưu tiểu thư.

Tất cả đều diễn ra rất thuận lợi, không hề xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn.
Hoàng đế Đại Càn phái tới hơn mười thái y trong Thái y viện chỉ để bảo vệ tính mạng cho Hoắc công tử.

Y thuật của các thái y trong hoàng cung tất nhiên không thể đánh đồng với đại phu dân gian, nhưng tất cả những gì họ có thể làm được cũng chỉ là trì hoãn thời gian tử vong của Hoắc công tử, chứ không có cách nào kéo lại bàn chân đã bước vào Quỷ Môn quan của chàng.
Khi chàng cúi người đưa tay ra ôm hồ ly nhỏ thì nó bỗng nhiên lao ra ngoài, nó nhìn chằm chằm vào Hoắc công tử bằng ánh mắt sáng như đuốc, miệng phát ra tiếng kêu nghẹn ngào khó chịu, sau đó xoay người lao ra ngoài cửa.

Hoắc công tử ở trong phòng khẽ thở dài, sai người hầu đi tìm Tiểu Bạch, chàng im lặng một lát rồi dặn dò gã người hầu: “Sau khi ta đi, ngươi chăm sóc cho Tiểu Bạch thật tốt, cho nó ăn ngày ba bữa. Tính tình của con vật nhỏ này không tốt lắm, hay cáu kỉnh, nếu nó mất bình tĩnh thì đừng mắng nó, chỉ cần kiên nhẫn dỗ dành nó... khụ khụ khụ...”
Chẳng mấy chốc, các thái y đã tràn vào phòng ngủ chính, nhưng vì bọn họ quá nhiều người nên khiến không gian rộng rãi trong phòng có vẻ trở nên chật hẹp.

Trong thời gian một nén nhang tiếp theo, các vị thái y lần lượt bắt mạch cho Hoắc công tử, vẻ mặt ai cũng đều rất nghiêm túc, không có chút vui mừng nào.
Cơ thể của Hoắc công tử lúc này lảo đảo, khí sắc trên mặt cũng nhanh chóng trở nên trắng bệch với tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường.

Huyện thái gia tiến đến, nhìn thấy tình huống này thì vội vàng sai hạ nhân khiêng công tử ra bái đường.
Hoắc công tử sinh ra đã yếu ớt, mỗi một ngày chàng sống đều đang tiêu hao sinh mạng của bản thân.

Bình thường nhìn chàng không có việc gì, nhưng nhiệt độ cơ thể lại thấp hơn rất nhiều so với người bình thường, một khi mắc bệnh không chỉ ho ra máu mà còn lâu khỏi hơn những người khác.
Động vật có linh tính, bọn họ đều cho rằng công tử không thể vượt qua chuyện này.

Bước ngoặt đế0n vào ngày thứ ba.
Hồ ly nhỏ nhìn Hoắc công tử mặc bộ áo cưới, gương mặt đẹp như tranh vẽ lộ ra khí sắc trông khỏe hơn rất nhiều làm nó cảm thấy khắp người nóng bừng, máu trong người như sôi lên, cảm xúc càng dâng trào không kiểm soát được.

Hoắc công tử lơ đãng cụp mắt xuống, nhìn thấy con hồ ly nhỏ toàn thân run rẩy đang nằm trên giường, trong mắt chàng hiện lên vẻ lo lắng: “Tiểu Bạch?”
Miệng nó còn phát ra tiếng nức nở, giống như đang khóc, mà cũng giống như đang làm nũng.

Hành động của Tiểu Bạch kinh động đến người hầu trong phòng, thấy công tử nằm trên giường đã tỉnh, người hầu kia hô lên: “Thái y đại nhân! Tỉnh rồi! Công tử nhà ta tỉnh rồi!”
Nói được một nửa thì Hoắc công tử bị ho, chàng khẽ áp ống tay áo lên môi, phun ra một ngụm máu ngai ngái, phần ống tay áo của bộ áo cưới vốn có màu đỏ tươi dính đầy vết máu, nhưng lại không lộ rõ chút nào.

Khoảnh khắc Hoắc công tử hạ tay xuống, gã sai vặt nhìn thấy trên đôi môi tái nhợt như tờ giấy trắng của chàng có vệt máu đỏ tươi rất chói mắt, đây rõ ràng là máu.
Huyện thái gia đi tới sảnh phía trước để gặp Lưu viên ngoại chờ đợi đã lâu.

Ngay khi gặp mặt, đối phương đã trực tiếp giải thích ý đồ đến đây là vì muốn cứu tính mạng của Hoắc công tử, ông ta bằng lòng gả con gái mình vào nhà họ Hoắc để xung hỉ cho Hoắc công tử, cho dù làm thiếp thôi cũng được.
Gã hốt hoảng hô lên: “Công tử!”

Hoắc công tử giơ tay lên bảo gã yên tĩnh, chàng yếu ớt nói: “Ngươi nhớ lời ta vừa nói chưa?”
Chàng là người sắp chết, vốn dĩ chẳng còn mấy ngày nữa để sống, cần gì phải khiến người nhà buồn lòng.

Hoắc công tử được gã sai vặt đỡ dậy, sau đó mấy người hầu rửa mặt trang điểm, thay bộ áo cưới cho chàng, con hồ ly nhỏ đã mở linh trí nằm ở góc giường nhìn cảnh này, trong mắt nó đầy vẻ ấm ức.
Cảm nhận được hành động vuốt ve quen thuộc, Tiểu Bạch lập tức ngẩng đầu lên, bên trong đôi mắt hồ ly buồn bã kia ánh lên sự mừng rỡ đầy nhân tính hóa.

Tiểu Bạch dụi đầu vào khuôn mặt tuấn tú tái nhợt không chút sắc máu của Hoắc công tử.
Huyện thái gia đương nhiên hiểu ý của họ, chỉ qua một đêm mà tóc ông ấ7y trở thành hoa râm, già đi hơn mười tuổi.

Sau khi Hoắc công tử ngã xuống, con hồ ly Tiểu Bạch nằm bên cạnh không ăn không u7ống, âm thanh phát ra từ miệng nó lúc đầu là sa sút, sau đó là sự bi thương không hề che giấu, khiến người hầu trong nhà nghe thấy p2hải thi nhau rơi lệ.
Nó biết thành hôn là cái gì, cũng biết sau này trong nhà sẽ xuất hiện nữ chủ nhân, cũng biết hiện tại mình rất, rất không vui.

Một loại cảm xúc xa lạ bất ngờ xông lên đầu nó, khiến nó cảm thấy rất khó chịu, đủ loại mùi vị, đủ loại buồn bực, đủ loại bi thương, đó là một thứ gọi là lòng ham chiếm hữu đang quấy phá.
Cơ thể của Hoắc công tử nhanh chóng suy kiệt, như nỏ mạnh hết đà, nhiều nhất chỉ sống được khoảng mười ngày nữa.

Huyện thái gia nghe được tin dữ này thì ngất đi vì quá đau buồn, khi ông ấy tỉnh dậy, người hầu phía dưới bẩm báo rằng có Lưu viên ngoại đến, nói là có việc gấp.
Lưu viên ngoại lập tức cam đoan rằng không có vấn đề gì cả, cho dù là kết hôn ngay đêm nay thì con gái của ông ta cũng sẽ làm được.

Vậy nên chuyện xung hỉ cho Hoắc công tử coi như đã được quyết định.
Có thể nói, Lưu viên ngoại đã đặt tư thế rất thấp, tỏ vẻ tất cả những việc mình làm đều vì lo nghĩ cho công tử của huyện thái gia.

Huyện thái gia vì con trai trưởng mà già đi mười tuổi, lúc nào cũng chỉ muốn mình thay thế con trai chịu khổ, bị Lưu viên ngoại làm cảm động, ngay tại chỗ hứa hẹn rằng sẽ cho Lưu tiểu thư làm chính thê của con trai ông, nhưng hôn lễ sẽ được đơn giản hóa và thực hiện trong vòng ba ngày.
Gã sai vặt lau khóe mắt, nức nở nói: “Nhớ ạ, nhớ rồi ạ!”

Bên ngoài liên tiếp có tiếng pháo nổ, cô dâu đã được rước về, đã đến giờ lành bái đường.
“Ngao ngao ngao...” Tiểu Bạch tức giận phát ra tiếng tru như sói.

Hoắc công tử với sắc mặt tái nhợt, mang vẻ đẹp ốm yếu mong manh nghe nó kêu như vậy thì cười khẽ, chàng đứng dậy đi về phía Tiểu Bạch.
Đêm đã khuya.