Hoắc Gia Phu Nhân Lại Mở Sạp Bói Rồi

Chương 1223: Hồ ly nhỏ thương tâm, công tử không để ý đến nàng



Hồ ly nhỏ hóa thành hình người đang nằm rạp trên mặt đất nhe răng cười với Lưu tiểu thư, nàng túm người từ trong gầm giường ra ngoài.
1
Nàng chỉ vào Hoắc công tử ở trên giường, sau đó vừa ngây thơ vừa bá đạo nói với Lưu tiểu thư đã bị bịt miệng: “Chàng ấy là của ta, kh2ông thể để cho cô cướp đi được. Hoặc là cô rời đi, hoặc là ta vĩnh viễn giấu cô đi.”

Trước đó hồ ly nhỏ rất tức giận, nó chạy ra 7bên ngoài phủ thì nhìn thấy đội ngũ đón dâu trở về, nó lao vào trong chiếc kiệu tám người khiêng, vừa nhìn thấy Lưu tiểu thư là biến thàn7h hình người.

Công ơn nuôi nấng suốt bốn năm qua đã khiến nàng khắc sâu vào máu lòng tham chiếm hữu đối với chàng, chàng chiếm mộ2t vị trí vô cùng quan trọng trong trái tim nàng. Chàng cụp mắt nhìn gương mặt xinh đẹp mê người, ánh mắt lanh lợi của hồ ly nhỏ, đôi môi mỏng nhạt màu mấp máy: “Ta không sống được đến lúc trời sáng đâu, nàng tội gì phải làm như thế.”

“Ta mặc kệ, cho dù chỉ còn thời gian một canh giờ, một nén nhang, hay một hơi thở thôi, chàng cũng không thể cưới người phụ nữ khác.”

Hồ ly nhỏ không hiểu được tình cảm của con người, lòng ham chiếm hữu cố chấp khiến nàng không thể buông tay Hoắc công tử.
Nàng lao đến bên giường, ôm chặt eo của Hoắc công tử và ấm ức thút thít.

Hoắc công tử không ngờ rằng cô gái này thật sự là Tiểu Bạch, con hồ ly nhỏ mà chàng nuôi.

Sở dĩ chàng nhận ra đối phương là vì dấu ấn lửa đỏ ở chỗ mi tâm của cô gái này, giống với phần chóp đuôi của Tiểu Bạch.
Những bông tuyết rơi xuống đất, bông tuyết trong nháy mắt trở nên to hơn, giống như những hạt bồ công anh tung bay khắp bầu trời.

Trong đôi mắt quyến rũ đầy vẻ mê hoặc của hồ ly nhỏ hiện lên một tia kinh ngạc, nàng quay đầu nhìn Hoắc công tử đang nằm trên giường, phát hiện chàng đã ngồi dậy, ngồi đúng vị trí lúc nãy của nàng, tựa vào thành giường ngủ thiếp đi.

Hồ ly nhỏ nhìn thoáng qua cảnh tuyết rơi ngoài cửa sổ, nàng quay đầu nhìn về phía Hoắc công tử, vẫn quyết định gọi chàng dậy để thưởng thức cảnh tuyết.
Hồ ly nhỏ nghe không hiểu, nhưng nàng biết Hoắc công tử muốn nhìn thấy tuyết.

Tay nàng vô thức duỗi ra ngoài cửa sổ, trong lòng lẩm bẩm tuyết rơi đi, mau có tuyết rơi đi, để công tử được nhìn thấy cảnh tuyết, thỏa mãn tâm nguyện của chàng ấy.

Không biết có phải là lời cầu nguyện của nàng có hiệu quả, hay là thời tiết thật sự thay đổi thất thường, những bông tuyết lẻ tẻ bắt đầu rơi xuống từ bầu trời.
Bây giờ lại bị một con hồ ly tinh từ đâu chui ra phá hỏng, Lưu tiểu thư làm sao có thể cam tâm.

Huyện thái gia nghe con trai trưởng nói không kiên trì được đến lúc trời sáng thì nước mắt giàn giụa trên mặt, lảo đảo xoay người rời đi.

Trong phòng lại có động tĩnh: “Tiểu Bạch, nàng đi xem bên ngoài có tuyết rơi không.”
Ánh mắt của chàng dừng lại ở dấu ấn như lửa đỏ ở giữa lông mày của đối phương, cảm thấy có chút quen thuộc, trái tim đập loạn xạ như thể bị người khác nắm chặt.

Khuôn mặt ốm yếu của Hoắc công tử lại tái nhợt, chàng ho vài tiếng và ngập ngừng gọi: “Tiểu Bạch?”

Hồ ly nhỏ mặc bộ áo cưới đỏ rực, hai mắt sáng lên, lập tức gật đầu với Hoắc công tử.
Nhưng hồ ly nhỏ lại không hiểu những điều này, nàng ngẩng đầu lên, nước mắt lưng tròng nói: “Nàng ta không thể lấy chàng được, chàng là của ta.”

Ánh mắt của Hoắc công tử nặng nề, bên trong đôi mắt nhìn hồ ly nhỏ hiện lên một tia phức tạp.

Chàng trầm mặc một lúc lâu mới chậm rãi hỏi: “Nàng là yêu tinh?”
“Không biết.” Hồ ly nhỏ mờ mịt lắc đầu, nhưng lập tức kiên định nói: “Hiện tại ta là người cũng giống như chàng!”

Hoắc công tử cảm thấy cơ thể mình sắp không chịu nổi, chàng khẽ vuốt tóc cô gái trước mặt, giống như đang vuốt ve hồ ly nhỏ.

Chàng nói, giọng trầm thấp khàn khàn, yếu ớt: “Ta sắp chết rồi, chưa nói đến chuyện người và yêu tinh khác biệt, cho dù nàng là người thì ta cũng sẽ không lấy nàng.”
“Chàng thích tuyết?”

Hồ ly nhỏ đứng dậy đi đến bên cửa sổ, bầu trời đêm đầy sao trông có vẻ sẽ không có tuyết rơi.

“Trước khi đi, ta muốn nhìn xem vạn vật trên đời, nếu như có tuyết làm bạn thì sẽ rất thích hợp với khung cảnh lúc này.”
Hoắc công tử cúi đầu nhìn cô gái đang nằm trên người mình, vẻ ngạc nhiên trên mặt chàng dần biến mất, chàng nở một nụ cười thật nhẹ.

Chàng ho nhẹ một tiếng rồi ra vẻ khó hiểu, hỏi: “Sao nàng lại đuổi Lưu tiểu thư đi? Còn mặc bộ váy cưới không vừa vặn này?”

Vừa rồi chàng nhìn thấy rất rõ ràng cảnh tượng hồ ly nhỏ đuổi Lưu tiểu thư đi, giờ hỏi như vậy là cố ý làm khó nàng thôi.
Hồ ly nhỏ thấy thế thì cởi trói cho nàng ta rồi đuổi người ra khỏi phòng.

Trông nàng rất đắc thắng và kiêu ngạo, trong lòng tràn đầy vui sướng, nụ cười trên khuôn mặt cũng dần trở nên rạng rỡ hơn.

Nhưng khi quay đầu lại và nhìn thấy Hoắc công tử nằm trên giường, nụ cười trên mặt nàng lập tức biến mất, không biết từ lúc nào mà đối phương đã mở đôi mắt trầm tĩnh kia ra.
Đôi mắt trong veo dưới ánh nến long phụng trông thật đẹp và ấm áp.

Hồ ly nhỏ sợ hãi, đứng bất động, trên khuôn mặt xinh đẹp quyến rũ lộ ra vẻ bối rối.

Hoắc công tử nheo mắt, nhìn từ trên xuống dưới cô gái có khuôn mặt xuất chúng, đẹp đến mức khó tin ở trước mặt.
Đôi mày xinh đẹp của hồ ly nhỏ nhíu lại, trên mặt lộ ra vẻ khó hiểu cùng tức giận: “Vậy tại sao chàng lại muốn lấy cô Lưu tiểu thư kia?”

Hoắc công tử dừng vuốt tóc nàng, một lát sau chàng mới giải thích bằng giọng phức tạp: “Ta và nàng ta không thân cũng chẳng quen, Lưu tiểu thư muốn nhận được sự che chở từ cái danh góa phụ của ta, ta với nàng ta chẳng qua chỉ là lợi dụng lẫn nhau mà thôi. Ta muốn dùng chuyện này để an ủi sự lo lắng của phụ thân, còn nàng ta cũng sẽ được nhà họ Lưu để ý, hai chúng ta không ai bị thiệt thòi cả.”

Hồ ly nhỏ không hiểu, nàng ấm ức lên án: “Nhưng người bái đường cùng chàng là ta, không phải nàng ta, chúng ta đã lạy trời đất, đã thành thân rồi.”
Trong ý thức của hồ ly nhỏ, không ai được phép chia sẻ cuộc sống an nhàn, thoải 0mái dễ chịu vốn thuộc về nàng.

Lưu tiểu thư chính mắt nhìn thấy hồ ly nhỏ biến thân, nàng ta bị dọa phát sợ, ánh mắt hoảng hốt, trên mặt lộ rõ vẻ sợ hãi.

Nghe thấy đối phương nói đồng ý thả mình đi, Lưu tiểu thư lập tức gật đầu thật mạnh với tiểu hồ ly xinh đẹp ngây thơ trông như tiên nữ giáng trần trước mặt.
Vẫn không có phản hồi.

Hồ ly nhỏ bắt đầu hoảng sợ, đưa tay đẩy Hoắc công tử.

Cơ thể của đối phương chậm rãi ngửa ra sau, ngã thẳng xuống giường và phát ra một tiếng động nặng nề.
Lúc này Hoắc công tử mới nhớ ra cảm giác không ổn lúc bái đường, chàng đã từng gặp Lưu tiểu thư kia rồi, chiều cao của nàng ta không bằng cô gái xinh đẹp xuất sắc ở trước mắt.

Nếu như bọn họ đã lạy trời đất, thì dù hồ ly nhỏ thế chỗ người ta, bọn họ cũng đã thật sự thành phu thê rồi.

Hoắc công tử cảm thấy đau đầu, chàng nâng cánh tay mỏi mệt lên, ngón tay đè vào phần giữa lông mày.
Trong mắt hồ ly nhỏ lộ ra vẻ bất an, nàng đi lên phía trước, ghé sát vào người Hoắc công tử để dò xét hơi thở của chàng.

Nhưng ngón tay nàng chẳng cảm nhận được gì, thân nhiệt của người phía dưới cũng bắt đầu từ từ biến mất.

Hồ ly nhỏ nắm chặt tay Hoắc công tử, miệng lẩm bẩm: “Sao chàng không để ý đến ta, hôm nay ta muốn ăn đùi gà, chàng dậy kêu người xuống bếp lấy cho ta có được không? Ta ghét cái cô Lưu tiểu thư kia lắm, nàng ta muốn cướp chàng khỏi tay ta, ta không muốn chàng đi nuôi những người khác, chàng chỉ nuôi một mình ta là đủ rồi. Có phải chàng giận ta nên mới không để ý đến ta không? Vậy để ta đi tìm cô Lưu tiểu thư kia đến đây nhé?”