Hoắc Gia Phu Nhân Lại Mở Sạp Bói Rồi

Chương 1224: Bên thành đông có một mỹ nhân đẹp như tiên nữ



Lưu tiểu thư nắm lấy cánh tay Lưu viên ngoại, nàng ta nhìn thấy một người một hồ ly ở trên giường, nhưng không phát giác ra rằng Hoắc 1công tử đã qua đời rồi.

Nàng ta trừng mắt nhìn hồ ly nhỏ, sau đó lên án với Lưu viên ngoại: “Cha, chính là con hồ ly này! Chí2nh nó đã đánh con ngất xỉu! Con muốn moi gân rút xương của nó!” Gã thiếu gia ăn chơi thấy người đàn ông tuấn tú phi phàm thì trong mắt hiện lên vẻ ghen ghét, gã hung ác nói: “Tiểu tử, đừng có mà cản đường gia đây, làm chậm trễ thời gian ta vào động phòng thì tiểu gia đây sẽ đánh gãy cái chân chó của nhà ngươi đấy!”

“Hỗn xược!”
Một lúc lâu sau, ông ấy gầm nhẹ: “Người đâu!”

Có mấy người hầu cầm gậy gỗ từ bên ngoài xông vào.
“Bốp!”

Tiếng bạt tai giòn giã vang khắp căn phòng thu hút sự chú ý của mọi người.
Cơ thể nhỏ bé yếu ớt đã không còn chống đỡ được nữa, nó không thể sống được.

Tiếc nuối duy nhất của hồ ly nhỏ là không thể ở bên cạnh công tử.
Mất đi da lông nhưng nó vẫn còn sống, đây mới là sự đau đớn nhất.

Nếu như Hoắc công tử còn sống, chàng làm sao có thể nhẫn tâm nhìn con vật cưng mình nuôi nhiều năm phải chịu đau đớn như vậy.
Có một ngày, một gã thiếu gia ăn chơi nào đó vì muốn chiếm lấy nàng nên dẫn người đến đập phá quầy hàng của nàng, rồi trói nàng lại mang về nhà.

Mỹ nhân trông vô cùng chật vật, đầu tóc rối bời, gương mặt vốn đã xuất chúng mang đến cảm giác về một vẻ đẹp mong manh dễ vỡ, khiến trong lòng người nhìn thấy càng thêm ngứa ngáy khó chịu.
Người hầu nhanh chóng lột xong da hồ ly.

Hồ ly nhỏ nằm trên mặt đất, máu thịt bê bết trông rất đáng sợ, khiến người ta sợ hãi không dám nhìn thẳng vào nó.
Thành Lâm An, ở cửa thành phía đông có một nhà bán mì vằn thắn, bà chủ là một tuyệt sắc giai nhân, dung mạo như tiên, làn da như mỡ đông, bàn tay mềm mại, trên người không có một chỗ nào là không hoàn mỹ.

Người đẹp lại có một cuộc đời đau khổ, hai mắt bị mù, sống dựa vào quầy mì vằn thắn cha mẹ để lại.
Máu tươi từ trên người hồ ly nhỏ phun ra ngoài, những người xung quanh đều bị máu của nó bắn tung tóe lên người.

Gã người hầu đã ra tay lau vết máu trên mặt một cái rồi bước lên phía trước bắt đầu thuần thục lột da con hồ ly.
Ngay sau đó, Lưu viên ngoại trầm giọng ra lệnh cho người đối diện: “Cò2n đứng ngây ra đó làm gì, làm theo lời của tiểu thư nói đi!”

Người hầu nhận lệnh lập tức chạy tới bên giường, bắt lấy con hồ 0ly nhỏ đang thương tâm khổ sở sắp chết kia.
Huyện thái gia thấy bọn họ không có bất kỳ động tác gì, chỉ nhìn ông ấy bằng ánh mắt thương hại thì sao lại không hiểu.

Lưu viên ngoại còn không nhận ra có gì đó không ổn, ông ta cười đi lên phía trước: “Huyện thái gia, tiểu nữ nhà ta hơi lo lắng quá nên mới so đo với một con súc sinh, ngài là đại nhân đừng so đo với nó làm gì, con bé này bị tôi chiều hư ấy mà.”
Lưu tiểu thư nhìn cảnh tượng rùng rợn này nhưng trong lòng lại thấy hết sức hả giận, nàng ta còn cười nói: “Đừng để nó chết, bộ lông bị hỏng sẽ rất lãng phí.”

“Vâng, tiểu thư.”
Nó dùng tất cả sức lực của mình mới lết được gần nửa tấc, cố gắng tới gần Hoắc công tử thì lại bị một bàn tay to lớn kéo lại một cách thô bạo.

Công việc rút xương vẫn còn tiếp tục, hồ ly nhỏ chẳng còn sức để giãy giụa nữa.
Khi chiếc xương đầu tiên được lấy ra, hồ ly nhỏ vẫn chưa tắt thở, nhưng ngay cả kêu lên một tiếng đối với nó cũng là một loại hi vọng xa vời.

Nó liều mạng hít sâu một hơi, ngửa đầu nhìn Hoắc công tử nằm trên giường, nó khẽ nhếch miệng và phát ra một tiếng rên rỉ lưu luyến trầm thấp không thể nghe thấy.
Hoắc công tử chết, triều đại Đại Càn dường như cũng đã tận số, chiến tranh biên cương nổ ra, yêu ma quỷ quái hoành hành ở dân gian, làm lòng người bàng hoàng, triều đình cũng theo đó mà náo động, thiên hạ đại loạn.

Đời thứ hai.
Huyện thái gia đẩy mạnh Lưu tiểu thư đang mặt mũi tràn đầy khiếp sợ ra, sau đó ông ấy mời thái y ở phía sau vào phòng xem bệnh cho con trai mình.

Các thái y bước vào phòng và nhìn thấy Hoắc công tử đang nằm ở trên giường, không cần bắt mạch họ cũng biết chàng đã chết được một lúc rồi, cơ thể đã biểu hiện ra trạng thái mất tự nhiên.
Huyện thái gia dẫn theo thái y chạy tới, không dám tin nhìn cảnh tượng đẫm máu trong nhà, ông ấy tức giận đến mức toàn thân phát run.

Lưu tiểu thư không hề hoang mang lo sợ bước lên phía trước, nàng ta vừa định lên tiếng bẩm báo thì đã bị huyện thái gia tát cho một cái rất mạnh.
Huyện thái gia vẻ mặt đau khổ quỳ gối ở bên giường cũng không để ý tới Lưu viên ngoại, ông ấy quay đầu nhìn hồ ly nhỏ nằm trên mặt đất đã bị rút mất hai cái xương đùi, ngực bị xé toạc, thấy nó đang lết cơ thể đầy máu me nhích từng chút một về phía bên này.

Ông ấy loạng choạng đứng dậy đi đến bên hồ ly nhỏ, không để ý đến mùi máu tanh nồng nặc khắp người nó mà ôm lấy cơ thể nhỏ bé vào lòng, rồi đặt nó lên gối của con trai.
Hồ ly nhỏ cố liều mạng bằng hơi thở cuối cùng cũng muốn bò đến bên cạnh Hoắc công tử, vào khoảnh khắc được huyện thái gia đưa đến bên gối của Hoắc công tử, nó run rẩy ngẩng đầu lên, xích lại gần thái dương của đối phương và nhẹ nhàng ngửi một chút, lúc này mới hài lòng nhắm mắt lại.

Huyện thái gia cực kỳ buồn bã nhìn con trai và con vật cưng của chàng ở trên giường, nước mắt rơi lã chã, toàn thân ông ấy tỏa ra hơi thở bi thương nặng nề.
Trong đó có một tên rút đao từ thắt lưng của mình ra và đâm vào bụng con hồ ly nhỏ.

Căn phòng lập tức vang lên tiếng kêu thảm thiết của hồ ly.
Hoắc công tử và hồ ly nhỏ cuối cùng lại rúc vào với nhau.

Chỉ tiếc lần này bọn họ đều biến thành thi thể lạnh lẽo.
Hồ ly nhỏ bị mấy gã người hầu đè xuống đất, nó ngửa đầu nhìn Hoắc công tử đang nằm im lìm trên giường, nước mắt hồ ly không ngừng rơi xuống.

Trong phòng vang lên những tiếng kêu thảm thiết, giống như tiếng trẻ con khóc lớn, khiến người nghe sởn cả tóc gáy.
Lưu tiểu thư còn không chịu bỏ qua, nàng ta chỉ đống máu thịt trên mặt đất và hung hăng nói: “Róc xương nó ra, tôi muốn xem nó có thể kiêu ngạo như thế nào!”

Người hầu nhận lệnh, kỹ thuật róc xương của gã không quá thuần thục, gã xé mở máu thịt trên người hồ ly nhỏ, chậm rãi mò mẫm lấy xương bên trong khiến nó run rẩy há miệng phát ra tiếng khóc yếu ớt, rất nhỏ nên khó nghe thấy được.
“Các người đang làm cái gì vậy?!”

Tiếng gầm phẫn nộ vang lên từ phía cửa.
Khi chiếc xương thứ ba được rút ra, gã người hầu của nhà họ Lưu cảm thấy nó không còn tính uy hiếp nữa nên buông lỏng tay ra.

Hồ ly nhỏ ngọ nguậy cơ thể tiến lại gần giường, nó cũng sắp chết rồi.
Huyện thái gia quay người chỉ vào Lưu viên ngoại sắc mặt hoảng sợ tái nhợt và Lưu tiểu thư, ông ấy cất tiếng nói khàn khàn tràn đầy căm hận: “Bắt hai kẻ này, nhốt vào đại lao!”

Người hầu lập tức đáp: “Vâng, lão gia!”
Khi chiếc xương thứ hai bị móc ra, hồ ly nhỏ đau đến mức máu thịt trên người cũng run lên.

Con hồ ly nhỏ chịu đựng cơn đau rút xương, cảm giác như bị ai đó đâm một nhát dao vào tim, cào mạnh máu thịt.
Lưu viên ngoại nhìn con hồ ly màu trắng nằm ở bên cạnh Hoắc c7ông tử và nghĩ rằng, chắc con gái mình muốn hối hôn nên mới nghĩ ra lý do không đáng tin cậy như thế.

Ông ta trấn an vỗ nhẹ v7ào tay con gái rồi cười bảo: “Được được, đều tùy con.”
Một thiếu niên bước ra từ phía sau người đàn ông ăn mặc sang trọng kia.

Gã thiếu gia ăn chơi cười phá lên: “Ngươi là cái thá gì? Hôm nay tiểu gia ta cưới vợ đẹp, cho nên không thèm chấp nhặt với các ngươi, thức thời thì cút đi, nếu không đừng trách ta không khách sáo!”

Người đàn ông ăn mặc sang trọng và đoàn người của hắn đứng yên tại chỗ, nhưng một người phụ nữ xinh đẹp đứng bên cạnh hắn lại đưa tay kéo cánh tay hắn.