Hoắc Gia Phu Nhân Lại Mở Sạp Bói Rồi

Chương 1227: Tần nguyễn tìm mùa xuân thứ hai



Tần Nguyễn xoa đầu A Noãn, trên mặt lộ vẻ lo lắng.

Đôi môi đỏ của cô hơi cong lên, cô nhẹ nhàng nói: “Mẹ đã nghĩ kỹ từ lâu rồi,k mẹ nhìn các con trưởng thành nhiều năm như vậy đã không còn gì tiếc nuối, chuyện duy nhất khiến mẹ bận tâm chính là cô em gái cứ dăm cbảy bữa lại gây rắc rối này của các con.”

Cô con gái này của cô, bất kể là ngoại hình hay tính tình không sợ trời không sợ đấta đều giống y hệt cô, thật là làm cho người ta đau đầu. Cô nói xong, cũng không để ý đến vẻ mặt khó nói nên lời của ba đứa nhỏ, giống như bị người ta tống cho một bát cơm chó vậy, cô xoay người ung dung đi lên lầu.

Nhìn Tần Nguyễn đi lên lầu, mặt của Hoắc Diêu, Hoắc An Kỳ, A Noãn lập tức biến sắc.

Ba anh em đưa mắt nhìn nhau, trong mắt lộ ra vẻ nghiêm trọng.
“Gọi A Diêu, An Kỳ, và A Noãn qua đây cho tôi!”

Tần Nguyễn trầm giọng ra lệnh, đứng dậy đi vào phòng thay đồ.

Hoắc Chi nhận lệnh rời đi.
A Noãn thấy thế thì cố gắng nói: “Không phải chúng ta ngăn cản để hai người họ mãi mãi không được gặp mặt nhau, chỉ là trì hoãn việc đó cho đến khi vết thương của ba tốt lên thôi.”

Cuối cùng, dưới ba tấc lưỡi của A Noãn, hai vị hoàng tử của nhà họ Hoắc gật đầu đồng ý.

Nhờ sự trợ giúp của A Noãn mà đêm hôm đó, lúc linh hồn của Tần Nguyễn rời khỏi cơ thể và tiến về thành Phong Đô, cô phát hiện cửa thành đóng chặt, xung quanh chẳng nhìn thấy một âm binh nào.
Tần Nguyễn nghiêng đầu, nghiêm giọng nói với hai đứa con trai: “Sau này mẹ giao A Noãn cho hai đứa, đừng nuông chiều con bé quá, nếu nó phạm sai lầm thì cứ lấy gia pháp ra mà xử lý.”

“Mẹ!” A Noãn càng lớn càng xinh đẹp, bây giờ đã là một tiểu mỹ nhân, so với Tần Nguyễn năm xưa thì cô bé còn có phần xinh đẹp nổi trội hơn.

Mặt mũi cô bé nhăn nhó, đầy bất mãn lắc lắc cánh tay Tần Nguyễn, dùng hành động này để kháng nghị.
Gương mặt cô bé rất trong sáng, trông dáng vẻ thoạt nhìn cũng khá ngoan ngoãn, rất khó khiến mọi người nghi ngờ về lời cam đoan của cô bé.

Hoắc Diêu, Hoắc An Kỳ cũng gật đầu theo.

Tần Nguyễn mỉm cười phất phất tay với lũ trẻ: “Mấy đứa, chúc các con có hành trình vui vẻ ở nhân gian, cũng hi vọng lần sau gặp lại, bên cạnh các con đã có người mình yêu.”
Tần Nguyễn ôm chiếc hộp gấm màu đỏ sậm trong ngực, chậm rãi đứng lên, dáng người của cô yểu điệu, giống hệt như khi cô còn là thiếu nữ hai mươi năm trước.

Cô rũ mắt nhìn xuống ba đứa con, trên khuôn mặt xinh đẹp nở nụ cười ôn hòa vô hại, nhưng miệng lại nói ra lời uy hiếp mềm mỏng nhất: “Mẹ biết mấy đứa có thể liên hệ được với Minh giới, nếu để cho mẹ biết đứa nào vụng trộm đi báo thì cẩn thận ăn gia pháp của mẹ, tiện thể cho đứa ấy biết luôn thế nào gọi là không có cửa thoát khỏi Địa Ngục.”

Người A Noãn run lên, cô bé lập tức giơ tay lên: “Con cam đoan trong thời gian tới sẽ không liên lạc với Minh giới.”
A Noãn lên tiếng đầu tiên: “Tuyệt đối không thể để mẹ đi vào lúc này được, ba trấn áp ác quỷ trong Luyện Ngục bị thương nặng, nếu để mẹ nhìn thấy thì nhất định sẽ rất đau lòng.”

Hoắc Diêu uể oải dựa vào thành ghế sô pha, cậu đưa tay sờ cằm, trên mặt lộ vẻ trầm ngâm: “Phải nghĩ biện pháp ngăn cản mẹ thôi.”

Hoắc An Kỳ trầm giọng, nói: “Rất khó, thời gian không còn kịp nữa rồi, mẹ nhất định sẽ rời đi lúc nửa đêm, khi ấy âm khí nặng nhất.”
Đôi mắt sáng ngời của A Noãn lộ ra một chút hung ác, cô bé cất giọng nói trong trẻo êm tai: “Vậy thì báo cho Minh Vương biết, để ông ấy đóng cửa Địa Ngục lại!”

Hoắc Diêu và Hoắc An Kỳ nhìn về phía em gái, thấy trên người cô bé xuất hiện hơi thở táo bạo thì biết con bé này lại bắt đầu bốc đồng rồi.

Hai anh em đồng thanh nhắc nhở: “Gia pháp!”
Cô đi lên phía trước, định dùng lực Minh Thần phá cửa, nhưng lại phát hiện xung quanh có kết giới, cô còn chẳng sờ được đến cổng chính của thành Phong Đô.

Tần Nguyễn đang lơ lửng trên mặt đất, cô xoay người rời đi, bóng dáng rời đi rất dứt khoát, không hề lưu luyến một chút nào.

Trên mặt cô không có bất kỳ biểu cảm ngạc nhiên nào, thay vào đó là vẻ mặt biết ngay mà, cứ như thể thứ cô chờ đợi chính là kết quả thất bại như vậy.
Trong khu nhà của nhà họ Hoắc, linh hồn của Tần Nguyễn đã trở về với cơ thể, cô đứng dậy cố ý làm đổ chiếc đèn kiểu cổ ở tủ đầu giường, đồng thời gạt hết cốc thủy tinh cùng những vật dụng khác ở trên mặt tủ xuống dưới đất, làm vang lên những tiếng đổ vỡ.

Tần Nguyễn chạy ra ngoài cửa, hô to: “Người đâu!”

Hoắc Chi đã ở tuổi trung niên đẩy cửa phòng bước vào, nhìn thấy trong phòng bừa bộn thì lên tiếng hỏi thăm: “Phu nhân?”
Tần Nguyễn vỗ vỗ lên tay của cô bé, dặn dò: “Con ngoan một chút, sau này nhớ phải nghe lời hai anh trai.”

Những năm qua, cô cũng không hề che giấu ba đứa trẻ suy nghĩ luôn muốn trở về thành Phong Đô, đi tìm Đế Quân của mình.

Nhưng vì lũ trẻ còn quá nhỏ nên cô không có cách nào buông tay rời đi. Bây giờ Hoắc Diêu, Hoắc An Kỳ đều đã trưởng thành, A Noãn cũng đã 16 tuổi, đồng thời với tất cả số tài sản đứng tên con bé trong những năm gần đây, cho dù ngày ngày con bé không làm gì cả, thì cũng được sống sung sướng an nhàn cả đời.
Không lâu sau, Hoắc Diêu, Hoắc An Kỳ và A Noãn mặc đồ ngủ bước vào phòng, đôi mắt vẫn còn ngái ngủ.

Tần Nguyễn mặc một bộ váy bó sát người, trang điểm xinh đẹp, trông vô cùng gợi cảm quyến rũ chậm rãi bước ra khỏi phòng thay đồ.

Cô đi đôi giày cao gót, thân hình thon gọn trông duyên dáng thướt tha mềm mại, xinh đẹp không gì sánh được.

Ba đứa trẻ lập tức bị vẻ đẹp của cô làm cho kinh ngạc, chúng mở to mắt, không thể tin nhìn chằm chằm Tần Nguyễn.

Tần Nguyễn đi tới bàn trang điểm trong phòng, cầm một chiếc túi xách hàng hiệu phiên bản giới hạn trong năm nay của thương hiệu nào đó, eo thon dựa vào bàn, ánh mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm ba đứa con, đôi môi đỏ hé mở: “Nói xem, ba đứa đã làm chuyện xấu gì?”

Ba đứa trẻ vô thức lắc đầu.