Hoắc Gia Phu Nhân Lại Mở Sạp Bói Rồi

Chương 1230: Ngoại truyện



Gia chủ nhà họ Tô, nhân vật oai phong nổi tiếng mấy chục năm, thời còn trẻ bởi vì chuyện tình cảm mà làm ra rất nhiều việc hoang đường, 1hiện đang bị bệnh nặng.

Tô Tĩnh Thư vừa bước qua tuổi sáu mươi đã giao lại nhà họ Tô cho đám con cháu có năng lực, còn mình chu2yển đến sống ở biệt thự của nhà họ Tô ở ngoại thành thủ đô.

Ngày hôm đó thời tiết rất đẹp, Tô Tĩnh Thư đuổi đội ngũ y tế do gia7 chủ mới của nhà họ Tô mời tới, và từ chối việc tiếp tục điều trị. Cơ thể yếu ớt của Tô Tĩnh Thư không thể chịu đựng được cảm xúc thay đổi thất thường.

Ánh mắt của cô ta bắt đầu trở nên mơ hồ, nhịp tim cũng chậm lại, trái tim giống như bị người ta bóp chặt, cảm giác đau đớn ập tới khiến hô hấp cũng trở nên khó khăn.

Nam Cung Sưởng phát hiện sinh khí trên người Tô Tĩnh Thư tán loạn, hắn đứng lên ôm cô ta vào trong lòng, còn mình thì ngồi xuống chiếc ghế nằm.
Nhìn thấy khuôn mặt đẹp trai quen thuộc đang mỉm cười trước mặt, cô ta không thể tin vươn tay ra, đôi tay yếu ớt run rẩy khẽ vuốt ve gương mặt của đối phương.

Tô Tĩnh Thư cất giọng khàn khàn: “A Sưởng?”

“Là anh.” Ánh mắt hung ác của Nam Cung Sưởng đã biến mất từ sau khi thần hồn của hắn trở về vị trí cũ, nhờ thế mà gương mặt hung ác nham hiểm cũng trở nên ôn hòa hơn, ở trên người hắn tỏa ra khí chất cao quý ngạo nghễ bẩm sinh của thần tộc.
Sự không cam lòng và cố chấp của cô ta chỉ đổi lấy sự khổ sở và mất mát gấp trăm ngàn lần.

Nam Cung Sưởng gỡ tay Tô Tĩnh Thư ra, khẽ vuốt ve khuôn mặt già nua của cô ta và nhỏ giọng an ủi: “Cho dù đã già thì em vẫn là đại tiểu thư xinh đẹp nhất, tao nhã nhất của nhà họ Tô.”

Không thể không nói, những lời này của hắn đã giúp xoa dịu cảm xúc của Tô Tĩnh Thư.
Người hầu bên cạnh cũng trạc tuổi Tô Tĩnh Thư, là người làm lâu năm vẫn luôn ở bên cạnh chăm sóc cho cô ta.

Vì Tô Tĩnh Thư cả đời không lấy chồng, nên nhóm người già còn sống này vẫn gọi cô ta là tiểu thư.

Sau khi người hầu rời đi, Tô Tĩnh Thư chậm rãi nhắm đôi mắt đầy nếp nhăn lại, ngửi hương hoa nồng nàn trong không khí, trên gương mặt được bảo dưỡng tốt trông chỉ như năm mươi tuổi lộ ra vẻ mặt thỏa mãn.
Tô Tĩnh Thư giơ tay che mặt, khóc càng thê lương hơn: “Sao anh lại còn trẻ như vậy, em đã già đến mức không thể nhìn nổi nữa rồi.”

Điều khiến Tô Tĩnh Thư cảm thấy thương tâm nhất là, mấy chục năm chớp mắt đã qua, dung nhan của cô ta đã già mà gương mặt của người trước mắt lại chẳng thay đổi chút nào.

Cuộc đời ngắn ngủi của cô ta chỉ là khoảnh khắc một cái nháy mắt trong năm tháng của đối phương.
Cho dù đã có tuổi, thì cô ta vẫn là Tô đại tiểu thư xinh đẹp7 và tao nhã.

Đầu tóc của Tô Tĩnh Thư được chải chuốt cẩn thận, cô ta dùng trâm cài tóc bằng ngọc trắng cố định lại mái tóc dài,2 trên người mặc bộ sườn xám màu xanh nhạt, được người hầu đỡ đi ra vườn hoa trong biệt thự.

Cô ta không muốn lúc mình chết mà t0rên người cắm đầy dây dợ, trông rất thảm thương.
Rời xa quá khứ giết chóc đẫm máu, để bản thân nhuốm hương hoa thơm, và ra đi với sự tiếc nuối trong lòng là thể diện cuối cùng mà Tô Tĩnh Thư dành cho mình.

Tô Tĩnh Thư chậm rãi ngồi xuống chiếc ghế tựa phủ một tấm chăn mỏng, cô ta ngả người ra sau, yếu ớt vẫy tay với người hầu đứng bên cạnh: “Đi đi.”

“Vâng, thưa tiểu thư.”
Có lẽ kiếp này tay cô ta nhuốm quá nhiều máu, sát khí quá nặng nên ông trời cũng không muốn nhìn thấy cô ta có được điều mình mong muốn.

“Tĩnh Thư.”

Một giọng nói rất trẻ đầy nam tính vang lên bên tai Tô Tĩnh Thư, giọng nói ấy vẫn hung dữ như vậy, mang theo ác ý khiến người ta dễ dàng phát hiện.
Tô Tĩnh Thư nhẹ nhàng nắm tay vịn của chiếc ghế mây, mí mắt khẽ run, nước mắt chảy xuống từ khóe mắt.

Cô ta đã tìm kiếm người đó cả đời, nhưng cuối cùng vẫn không có tung tích.

Mấy chục năm trước, bóng dáng một lớn một nhỏ mà Tô Tĩnh Thư nhìn thấy trong quán bar sẽ mãi là niềm tiếc nuối trong lòng và là hi vọng cả đời của cô ta.
Hai người thân mật ôm nhau như thuở còn trẻ: “Tĩnh Thư, để anh cùng em đi đến chặng đường cuối cùng này, anh sẽ trò chuyện cùng em được không?”

Tô Tĩnh Thư ngẩng đầu, ánh mắt tan rã nhìn Nam Cung Sưởng, miệng thốt ra một chữ “Được” bé đến mức không thể nghe thấy.

Cô ta dựa đầu vào lồng ngực của Nam Cung Sưởng, nghe tiếng tim đập mạnh mẽ của đối phương, đôi môi tái nhợt nở một nụ cười.

Dùng hình dạng già nua gặp lại người trong lòng, dù cô ta cảm thấy không thoải mái, nhưng lại không thể không chấp nhận số phận.