Hoắc Gia Phu Nhân Lại Mở Sạp Bói Rồi

Chương 1231: Ngoại truyện



Nam Cung Sưởng đặt tay lên bờ vai gầy guộc của Tô Tĩnh Thư và xoa nhẹ.

Hắn cực kỳ cẩn thận dùng lực đầu ngón tay, sợ mình chỉ hơi dùn1g một chút sức thôi cũng sẽ làm cho cơ thể bệnh tật cực kỳ yếu ớt này càng trở nặng hơn. Sở dĩ hắn biết ngày chết của Tô Tĩnh Thư là bởi vì Tần Nguyễn nói cho hắn biết.

Tần Nguyễn là Đế Hậu của thành Phong Đô, nhờ cô tìm một linh hồn vừa mới chết có thể nói chỉ là một chuyện cực kỳ nhỏ.
Nam Cung Sưởng tự hỏi trái tim của mình.

Trái tim có thể lừa dối bất cứ ai, nhưng không thể lừa gạt bản thân mình, và trái tim nói cho hắn biết – hắn không muốn phụ cô ta, cũng không muốn buông tay.
Ngẫm lại những chuyện hoang đường mà hai người họ làm trong kiếp này, trên mặt Nam Cung Sưởng nở một nụ cười châm chọc.

Thật ra hắn cũng không biết tại sao mình lại đến tìm Tô Tĩnh Thư.
Đáng tiếc, cuối cùng vẫn chưa hỏi ra được.

Nam Cung Sưởng cụp mắt xuống nhìn Tô Tĩnh Thư đã già đi trong vòng tay mình, hắn dùng đầu ngón tay ấm áp chạm vào làn da đang dần lạnh đi của cô ta.
Nam Cung Sưởng biến mất tại chỗ.

Thành Phong Đô ở Minh giới.
Nam Cung Sưởng mím môi, nhìn xuống Tô Tĩnh 2Thư đã bắt đầu có dấu hiệu không có hơi thở ở trong ngực mình, hắn nói, giọng trầm khàn khàn: “Tĩnh Thư.”

Tô Tĩnh Thư đã bắt đầu hô 7hấp khó khăn, toàn thân rét run.
Nam Cung Sưởng đứng dậy đặt Tô Tĩnh Thư xuống ghế nằm, rồi kéo chăn lên đắp lên cơ thể đang dần lạnh đi của cô ta.

Hắn đứng tại chỗ, đôi mắt màu vàng nhạt sâu thẳm nhìn chằm chằm Tô Tĩnh Thư.
Tuy không quá đau, nhưng cũng không dễ chịu.

Hắn và Tô Tĩnh Thư quen biết nhau từ thời niên thiếu, dây dưa với nhau nhiều năm, dẫn đến cả hai cùng phải chịu tổn thương.
Nam Cung Sưởng mím môi, vẻ mặt h2ơi mất tự nhiên, giọng nói của hắn cũng trở nên căng thẳng: “Tĩnh Thư, con của chúng ta... vẫn còn, em cứ ngủ một giấc đi, sau khi em tỉnh l0ại anh sẽ dẫn em đi gặp con, được không?”

Tô Tĩnh Thư đã nhắm chặt mắt lại, không nghe thấy được nữa.
Nam Cung Sưởng không nhận được lời đáp, khuôn mặt đẹp trai sắc sảo của hắn hơi khựng lại.

Ngay lập tức, bên trong đôi mắt hắn bắn ra tia sáng hung ác nham hiểm quen thuộc, thân là Long tộc, bản tính của hắn từ khi mới sinh ra đã luôn táo bạo.
Nam Cung Sưởng thuộc Long tộc, thần thú thời thượng cổ, ở bên trong cơ thể hắn chảy xuôi dòng máu hiếu chiến.

Mỗi lần hắn đến thăm Minh giới, gặp được Minh Vương và Chử Tử Phượng là thể nào cũng lao vào đánh đấm túi bụi.
Bởi vì tình yêu?

Khi còn sống, hắn không biết trân trọng sự hi sinh của đối phương, bây giờ lại nói là yêu thì quá miễn cưỡng.
Vậy thì bởi vì cái gì?

Nam Cung Sưởng vòng tay ôm lấy cơ thể gầy gò của Tô Tĩnh Thư, hắn cũng không nghĩ quá rõ ràng về vấn đề này.
Những ngày qua, lúc nào Tần Nguyễn cũng lo lắng cho A Noãn đã bị cô đạp vào kính Luân Hồi, đi đến một thời gian khác.

Con bé kia đang ở triều đại Đại Càn, nơi bắt đầu kiếp đầu tiên của cô và Đế Quân.
Nhưng không thể phủ nhận một điều, hắn đã xuất hiện ở đây thì có nghĩa là trong lòng hắn không bỏ được Tô Tĩnh Thư.

Trong lòng nghĩ ngợi mấy chục năm, cuối cùng đến thời khắc cô ta sắp qua đời, hắn lại đi vào Nhân giới gặp mặt cô ta lần cuối.
Có thể đối xử tốt với Tô Tĩnh Thư như vậy đã là rất hiếm có rồi.

Nam Cung Sưởng vẫn còn rất nhiều điều muốn nói cho Tô Tĩnh Thư nghe, chẳng hạn như Long tộc của bọn họ chỉ có một người bạn đời, hai người họ cũng đã có con rồi, hắn muốn hỏi xem cô ta có muốn làm bạn đời của hắn hay không.
Kể từ khi Hoắc công tử qua đời, triều đại Đại Càn rơi vào hỗn loạn, chiến tranh liên miên mấy năm liền làm xuất hiện khá nhiều vong hồn và lệ quỷ, không biết A Noãn có chịu nổi không, roi vàng có bảo vệ được con bé không.

Tần Nguyễn mặc một bộ váy đỏ rực ngồi trong đình hóng mát ở tẩm điện, cô dùng một tay chống cằm, lông mày nhíu chặt, trong mắt tràn đầy lo lắng.
Nhưng Nam Cung Sưởng lại cúi đầu nhận lỗi.

Nhìn Tô Tĩnh Thư bị hắn hủy hoại cả đời ở trong ngực, trái tim gần vạn năm chưa từng dao động lại có cảm giác nhói đau như bị kim nhọn đâm vào.
Bởi vì áy náy?

Cũng không cần thiết phải như thế, Long tộc có rất nhiều bảo vật, chỉ cần tiện tay bố thí là có thể khiến Tô Tĩnh Thư có được bí thuật trường sinh bất lão mà hầu hết mọi người đều khao khát.
Nguyên nhân là do mấy chục năm trước, Minh Vương và Chử Tử Phượng đã dùng hoàng tử nhỏ của Long tộc để uy hiếp Nam Cung Sưởng làm cái gì đó, nên bây giờ ba người cứ gặp mặt là lại đánh nhau.

Khuôn mặt điển trai của Nam Cung Sưởng lộ vẻ nghiêm túc: “A Nguyễn, cô giúp tôi tìm hồn phách của Tô Tĩnh Thư với!”
Tần Nguyễn híp mắt, trên mặt lộ ra vẻ kinh ngạc và mừng rỡ: “Cuối cùng cô ta cũng chết!”

Dứt lời, cô duỗi ngón tay ra bấm một lúc.
“Tĩnh Thư, anh xin lỗi.”

Long tộc cao ngạo có áo giáp cứng rắn và thực lực mạnh mẽ nhất, bọn họ vô cùng kiêu ngạo và tự mãn, không bao giờ biết cúi đầu.
Khoảnh khắc Nam Cung Sưởng gọi tên cô ta, cô ta đã hoàn toàn không có hô hấp.

Cô ta nằm trong vòng tay của người đàn ông mà cô ta đã tìm kiếm cả đời, và ra đi một cách mãn nguyện.
Nghe Nam Cung Sưởng gọi mình, bàn tay đang đặt trên người đối phương chậm rãi trượt xuống, cô ta nh7ẹ giọng thì thào: “Em đây.”

Giọng nói rất nhỏ, không thể nghe thấy, gần như chỉ là hơi thở.
Một lúc lâu sau, hắn mới chậm rãi cúi người, nhẹ nhàng hôn lên trán của cơ thể không còn linh hồn này.

“Chờ anh!”
Tuổi thọ của một con người chỉ ngắn ngủi vài chục năm.

Tô Tĩnh Thư cố chấp tìm kiếm hắn như thế, một chút tình cảm này đối với thần tộc có lẽ không đáng nhắc tới, nhưng đối với cô ta mà nói, đã là dùng hết cả đời.