Hoắc Gia Phu Nhân Lại Mở Sạp Bói Rồi

Chương 1232: Ngoại truyện



Luyện Ngục trong thành Phong Đô.

Cả đời này của Tô Tĩnh Thư tuy không thể nói là làm quá nhiều việc ác, nhưng lúck trẻ trên tay cũng dính không ít máu tươi. Ngay khoảnh khắc hắn giao Tô Tĩnh Thư vào tay Tần Nguyễn, một kết giới như thác nước cuồn cuộn dâng lên từ dưới chân Tần Nguyễn.

Kết giới được hình thành từ thần lực thượng cổ cùng lực Minh Thần của Đại Đế U Minh - chúa tể Phong Đô, trong nháy mắt khiến Nam Cung Sưởng cùng đám quỷ sai trong nhà giam bắn ra bên ngoài.
Cô cố định linh hồn của Tô Tĩnh Thư ở giữa không trung, và ánh sáng vàng ngưng tụ trong lòng bàn tay cô lan tỏa khắp linh hồn của đối phương.

Gần như ngay khi ánh sáng vàng thần thánh chạm vào Tô Tĩnh Thư, tất cả những vết thương và vết máu bên ngoài của đối phương đều biến mất, khuôn mặt tái nhợt của cô ta trở lại như lúc ban đầu.
Vị công chúa Hồ tộc này từ trước đến nay đều hành động không theo lẽ thường.

Ai mà biết cô lại làm ra cái trò quái quỷ gì.
Tần Nguyễn ở trong kết giới, ném Tô Tĩnh Thư lên không trung.

“A Nguyễn! Cô buông cô ấy ra!”
Thấy cô ta đồng ý, đôi môi đỏ mọng của Tần Nguyễn khẽ cong lên, nở một nụ cười hài lòng, mọi chuyện đều theo đúng như ý cô.

Một giây sau, Tần Nguyễn gọi kính Luân Hồi ra.
Nam Cung Sưởng nghiến răng nghiến lợi nói: “Hồn thể của Tĩnh Thư bị thương, cô thấy cô ấy còn có thể trả lời cô được sao!”

Nhìn thấy vẻ mặt lo lắng của hắn, Tần Nguyễn tủm tỉm: “Anh quên thân phận của tôi rồi à? Giao cô ấy cho tôi, tôi cam đoan một lát nữa cô ấy lại có thể nhảy nhót tưng bừng.”
Cô trầm giọng hỏi: “Tô Tĩnh Thư, tôi muốn cô giúp tôi một chuyện, đổi lại tôi sẽ cho cô được trường sinh bất tử, cô có đồng ý làm giao dịch này không?”

Trường sinh bất tử?
Âm sai trong ngục giam cũng bị cảm giác áp bách mạnh mẽ của Long tộc ở trên người Nam Cung Sưởng trấn áp, cảm nhận được lửa giận của đối phương, bọn họ đứng im tại chỗ không dám động đậy, và đưa ánh mắt cầu cứu nhìn về phía Tần Nguyễn.

Nam Cung Sưởng ôm lấy Tô Tĩnh Thư không còn được tỉnh táo. Tần Nguyễn ho một tiếng: “Nam Cung Sưởng, nơi này là Minh giới, anh cũng đừng quá phách lối. Anh mang Tô Tĩnh Thư đi cho tôi, tôi còn có việc muốn nói với cô ta.”
Cảnh tượng bên trong đập vào mắt những người đứng ngoài cửa.

“Tĩnh Thư!”
Tô Tĩnh Thư gần như ngay lập tức nhớ đến khuôn vẫn mặt đẹp trai như cũ của Nam Cung Sưởng mà cô ta nhìn thấy trước khi chết, hơn nữa gương mặt ấy còn đẹp trai và quyến rũ hơn cả trước kia.

Còn cô ta thì già nua, hai bàn tay dù có bảo dưỡng kỹ đến đâu thì làn da vẫn lỏng lẻo.
Tô Tĩnh Thư chậm rãi mở mắt ra, những gì lọt vào trong tầm mắt khiến đồng tử trong mắt cô ta khẽ run lên, ký ức thống khổ trước khi hôn mê đã khắc sâu ở trong đầu của cô ta, thậm chí đến cả linh hồn của cô ta cũng có phản ứng kháng cự lại.

Thấy Tô Tĩnh Thư sợ hãi muốn chạy trốn, Tần Nguyễn dùng lực Minh Thần khống chế hồn phách của đối phương, kéo cô ta đến trước mặt.
Nam Cung Sưởng theo sát phía sau kinh hãi hô lên một tiếng.

Hắn nhìn thấy Tô Tĩnh Thư người đầy máu tươi, bị trói bằng xích sắt và bị tra tấn, nháy mắt hắn biến mất ngay tại chỗ.
“Cô không thấy hồn phách của cô ấy đang bị thương à, cô ấy như thế này còn nói chuyện với cô thế nào được!”

Nam Cung Sưởng ôm Tô Tĩnh Thư, hắn nhìn Tần Nguyễn bằng ánh mắt cảnh giác.
Tần Nguyễn nở nụ cười, cô nhìn Nam Cung Sưởng, chờ đợi đối phương lựa chọn.

Nam Cung Sưởng không do dự lâu, hắn bế Tô Tĩnh Thư đi về phía Tần Nguyễn.
Thậm chí cô ta còn không đủ can đảm đưa tay chạm vào khuôn mặt trẻ tuổi kia.

Tô Tĩnh Thư đang lơ lửng ở trên không trung, gần như không chút do dự gật đầu với Tần Nguyễn.
Khoảnh khắc linh hồn rời khỏi cơ thể, không cần Âm sai đến câu hồn, lcinh hồn của cô ta trực tiếp bị lực Minh Thần của thập điện Diêm La đưa đi Luyện Ngục.

Đó là nơi mà tất cả các lianh hồn đã làm nhiều việc ác khi còn sống, trên tay dính đến mạng người phải đi qua.
Nam Cung Sưởng ở bên ngoài kết giới nhìn thấy thế thì hai mắt trợn tròn lên, khuôn mặt đẹp trai trở nên dữ tợn, hắn hét: “A Nguyễn! Cô không thể làm như vậy được! Ông đây với cô ấy xa nhau đã mấy chục năm rồi! Cô không thể đưa cô ấy đi được!”

Tần Nguyễn ở bên trong kết giới trừng mắt với Nam Cung Sưởng đứng bên ngoài, ngay trước mặt đối phương, cô khống chế linh hồn của Tô Tĩnh Thư tiến về phía vòng xoáy của kính Luân Hồi.
Nghìn năm trước, phần lớn các tộc thần thú thời thượng cổ đều từng ăn quả đắng của cô, nên Nam Cung Sưởng không dám buông lỏng cảnh giác.

Tần Nguyễn hơi nhíu mày, trên mặt đầy vẻ không kiên nhẫn: “Đừng nói nhảm nữa, mau đưa người cho tôi, tôi thật sự có việc cần tìm cô ta.”
Tần Nguyễn chạy tới tầng Luyện Ngục đang giam giữ Tô Tĩnh Thư, cô không để ý đến gương mặt trắng xanh đầy sợ hãi của những âm binh canh cửa mà nhấc chân đạp tung cánh cổng sắt đen trước mặt.

Một tiếng rầm rất lớn vang lên!
Ngay khi linh hồn của Tô Tĩnh Thư sắp tiến vào kính Luân Hồi, Tần Nguyễn nói với Tô Tĩnh Thư đang đứng quay lưng lại với Nam Cung Sưởng: “Nhớ giúp tôi bảo vệ A Noãn, nhiệm vụ của cô là bảo vệ con bé thật tốt. Làm tốt nhiệm vụ, tôi sẽ tặng cho cô một món quà lớn, đưa người mà cô muốn có nhất cho cô làm nam sủng, mặc cho cô chơi thế nào cũng được.”