Hoắc Gia Phu Nhân Lại Mở Sạp Bói Rồi

Chương 1233: Ngoại truyện



Nam Cung Sưởng tận mắt nhìn thấy Tô Tĩnh Thư bị đưa vào kính Luân Hồi, không biết bị gửi đến thế giới nào, toàn thân hắn tràn đầy ngọn lửa tức1 giận.

“A Nguyễn!”

Nam Cung Sưởng hét vào bên trong kết giới. Vừa dứt lời, Tần Nguyễn nhanh chóng đưa tay ra, thần lực ngưng tụ trong lòng bàn tay giống như ngàn vạn sợi tơ vàng quấn quanh cơ thể Nam Cung Sưởng, tạo thành một phong ấn trong đầu hắn.

Cô cười lạnh: “Anh xuống đi!”

Tần Nguyễn đưa tay đẩy về phía trước, Nam Cung Sưởng với đôi mắt thất thần được đưa vào kính Luân Hồi.
Tần Nguyễn chậm rãi xoay người, nhẹ nhàng giơ cổ tay lê2n, kết giới kiên cố lập tức biến mất.

Đôi môi màu đỏ nhạt của Tần Nguyễn khẽ nhếch lên, đôi mắt đẹp quyến rũ nhìn Nam Cung Sưởng, cô 7hỏi: “Anh muốn đi tìm cô ấy à?”

“Nói thừa!” Nam Cung Sưởng bước lên trước, ánh mắt hung ác nhìn chằm chằm vào Tần Nguyễn: “Cô đưa cô 7ấy đi đâu rồi?”
Nam Cung Sưởng nghi hoặc, hít sâu một hơi, lạnh giọng hỏi: “Vậy cô cũng không nên đưa cô ấy vào kính Luân Hồi, tôi biết phải tìm cô ấy ở nơi nào trong một đống thế giới này?”

Tần Nguyễn híp mắt, nhìn Nam Cung Sưởng đầy ác ý rồi cười hỏi: “Anh thật sự muốn tìm cô ấy à?”

Nam Cung Sưởng nhớ lại lúc Tô Tĩnh Thư bị đưa vào kính Luân Hồi, cô ấy đã thực sự mỉm cười rời đi, rõ ràng là tình nguyện tiến vào các thế giới.
Tần Nguyễn chớp chớp đôi mắt vô tội, nghiêm túc nói: “Đương nhiên là nơi cô ấy muốn tới, anh nói xem trước đây anh đố2i xử với cô ấy thế nào. Tô Tĩnh Thư dù sao cũng là một tiểu thư lá ngọc cành vàng, anh hành hạ người ta cả đời, người ta không muốn gặp anh n0ữa, thà đi luân hồi còn hơn là ở bên anh.”

“Tôi không tin!” Nam Cung Sưởng biết Tần Nguyễn là người quỷ kế đa đoan nên rất khó tin tưởng cô.

Tần Nguyễn nhún vai, bình tĩnh nói: “Anh không thấy Tô Tĩnh Thư tươi cười khi rời đi sao, cô ấy đã chịu quá nhiều đau khổ, tâm lý không cân bằng, nếu là tôi thì cũng chẳng muốn nhìn thấy mặt anh đâu.”
Chết tiệt!

Hiện tại Nam Cung Sưởng không còn lựa chọn nào khác, nghĩ đến việc Tô Tĩnh Thư có thể bị người đàn ông khác ôm vào lòng, long trảo của hắn bắt đầu ngứa ngáy, Nam Cung Sưởng chỉ muốn mài nó thật sắc để chuẩn bị móc tim người kia.

Tần Nguyễn nghe vậy chậm rãi quay đầu lại, cười híp mắt nhìn hắn: “Thế có phải được không, oan có đầu nợ có chủ, anh cũng nên trả nợ cho những gì mình đã làm!”
“Anh tự nghĩ đi, Tô Tĩnh Thư ở bên đó có đàn ông, thân phận lại cao quý, nếu anh tới chậm, người ta sẽ cua mất cô ấy đấy.”

Tần Nguyễn chậm rãi bước đi, mới đi được vài bước, phía sau vang lên tiếng nghiến răng của Nam Cung Sưởng.

“Tôi đi!”
“A Nguyễn, em lại nghịch ngợm rồi.”

Một giọng nói cưng chiều ấm áp vang lên sau lưng.

Sắc mặt Tần Nguyễn hơi thay đổi, rất nhanh đã khôi phục vẻ ngoan ngoãn, cô xoay người nhìn Đại Đế Phong Đô mặc một bộ quần áo trắng lịch sự, mái tóc dài được cột bằng một chiếc trâm ngọc màu xanh.