Hoắc Gia Phu Nhân Lại Mở Sạp Bói Rồi

Chương 1234: Ngoại truyện



Vương triều Đại Càn.

Tại cung Chung Túy ở hậu cung. Trong phòng toàn gỗ giáng hương, đồ sứ tinh xảo, những bức tranh cổ đẹp đẽ trên tường, bức thảm thêu chim công thượng hạng trên sàn, cùng với cô gái trong bộ quần áo cung nữ đang quỳ trước mặt, nếu mang bất kỳ cái nào về thời hiện đại cũng sẽ gây nên chấn động trong giới văn hóa.

Không đúng!
Cá trong ao vẫn nhảy nhót tưng bừng, họ chẳng bắt được con nào cả.

Nghe thấy tiếng bước chân của các cung nhân phía sau, Tô Tĩnh Thư giơ tay làm động tác ngăn lại giống như cô ta đã từng làm khi là gia chủ ở kiếp trước.
“Mau! Mau! Bắt lấy con béo nhất!”

“Là con màu đỏ ấy!”
Kiếp trước Tô Tĩnh Thư suýt chút nữa tranh giành đàn ông với Tần Nguyễn, lần này lại hầu hạ một chồng cùng cô công chúa nhỏ nhà họ Hoắc.

Chuyện này quá kích thích rồi đấy!
“Nhanh lên! Đó là con béo nhất, nó màu đỏ! Bắt lấy nó!”

Nếu không phải có cung nữ lôi kéo ở bên cạnh, Hoắc Dư Ninh đã tự mình nhảy xuống hồ bắt cá từ lâu rồi.
Còn nữa, nam sủng mà Tần Nguyễn đã hứa với cô ta đâu?

Tô Tĩnh Thư híp mắt nhìn căn phòng trang nhã cổ kính.
Nghe thấy giọng nói quen thuộc, sau đó nhìn khuôn mặt trông giống hệt mẹ của cô gái, Tô Tĩnh Thư xác nhận thân phận của cô công chúa nhỏ nhà họ Hoắc.

Nhưng Tô Tĩnh Thư còn chưa kịp nghĩ nên làm thế nào để bắt chuyện với đối phương, cô ta đã thấy một thái giám ôm con cá chép màu đỏ chậm rãi đi lên bờ.
Khi đi đến sân, Tô Tĩnh Thư nhìn thấy cảnh gà bay chó chạy.

Cô gái mặc trang phục phi tần màu xanh nhạt, toàn thân ướt sũng, mặc dù bị cung nữ bên cạnh lôi kéo, nhưng vẫn quay mặt về phía hồ nước và la hét với các thái giám.
Cung nữ quỳ trên mặt đất, run rẩy trả lời: “Ở trong hồ nước của cung Chung Túy chúng ta.”

“Cô dẫn đường đi.”
“An mỹ nhân?” Một giọng nói khàn khàn mềm mại ngọt ngào vang lên.

Cô gái trong bộ quần áo xinh7 đẹp đang dựa trên giường quý phi, một tay đỡ trán, vẻ mặt vô cùng đặc sắc, một nửa méo mó một nửa mê mang.
Nam sủng của cô ta đâu?

Tô Tĩnh Thư ho nhẹ một tiếng, vuốt họng hỏi: “An mỹ nhân ở đâu?”
Đầu óc của Tần Nguyễn không có vấn đề gì chứ?

Tần Nguyễn sắp xếp cô ta và cô công chúa nhỏ cho cùng một người đàn ông!
“Quý phi nương nương! An mỹ nhân rơi xuống nước rồi!”

“1Nàng ta là phi tần do Quốc sư chọn cho bệ hạ, bây giờ lại rơi xuống nước trong cung điện của chúng ta, người mau đi xem một chút đ2i!”
Tô Tĩnh Thư vừ2a tới đây, cô ta cau chặt mày, không hiểu chuyện gì đang xảy ra trước mắt.

Tuy nhiên, ký ức trong não vận chuyển rất nhanh0 đã cho Tô Tĩnh Thư biết thân phận hiện tại và những gì đang xảy ra.
“Nếu còn chậm trễ nữa, có lẽ An mỹ nhân sẽ tắt thở mất!”

Cung nữ đang quỳ trong sảnh chính của cung Chung Túy,7 giọng rất gấp gáp.
Đó chẳng phải là cô công chúa nhỏ mà Tần Nguyễn nhờ cô ta bảo vệ sao, đối phương cũng là phi tần của hoàng đế Đại Càn à?

Khá lắm!
Mặc dù các cung nhân không hiểu, nhưng sau khi nhìn thấy động tác này, cả đám lập tức đứng yên tại chỗ.

Tô Tĩnh Thư bước nhẹ về phía cô gái đang nhảy nhót bên bờ.
Buồn cười!

An mỹ nhân là cô công chúa nhỏ của nhà họ Hoắc. Tô Tĩnh Thư biết rất rõ những sự tích rắc rối ở kiếp trước của cô bé ấy, bao gồm cả kỹ năng bơi lội có thể sánh ngang với nhà vô địch bơi lội cấp một.
Vừa liếc mắt nhìn, mí mắt của Tô Tĩnh Thư như sắp rách, cô ta nhận một cú sốc quá lớn.

Một giây sau đó, Tô Tĩnh Thư trực tiếp ngất đi.

Tô Tĩnh Thư nhắm mắt lại rồi ngã ra phía sau.