Hoắc Gia Phu Nhân Lại Mở Sạp Bói Rồi

Chương 1235: Ngoại truyện



Hoắc Dư Ninh vừa nhận con cá chép màu đỏ từ trong tay thái giám thì nghe thấy âm thanh ồn ào ở phía sau.

Không hề1 để ý đến vẻ xốc xếch của bản thân, Hoắc Dư Ninh ôm con cá chép rồi chậm rãi quay người lại.

Sau đó, Hoắc Dư Nin2h nhìn thấy một đống hoạn quan và cung nữ đang bao vây xung quanh một phi tần mặc bộ cung trang màu đỏ. Hoắc Dư Ninh kéo tay cô ta xuống, vẻ mặt giễu cợt: “Thôi đi! Làm gì có ai nghe thấy, tên đó còn đang trên triều bố trí chiến trận, giải quyết phản quân, xử lý thiên tai lũ lụt, yên tâm đi, sẽ không ai biết đâu.”

Đào Thanh khóc lóc van xin: “Chủ nhân, ta xin người đấy, nếu thật sự xảy ra chuyện, hoàng thượng sẽ không trách tội người, dù sao người cũng là phi tần đem lại may mắn do Quốc sư đích thân chọn cho bệ hạ, nhưng đám nô tài bọn ta sẽ khó mà giữ được tính mạng.”

“Được rồi được rồi, đừng nhắc đến chuyện gây mất hứng đó nữa, chúng ta về nướng cá ăn!”
Cấm túc cũng không sao, nhưng gã hoàng đế chó má còn chưa từng thấy mặt đó lại bắt Hoắc Dư Ninh ăn chay, cái này đúng là quá vô lý!

Bây giờ lại còn gặp một quý phi giả vờ lăn ra ăn vạ, chẳng thà về nướng cá ăn còn hơn.

Hoắc Dư Ninh toàn thân ướt nhẹp, hiên ngang phóng khoáng rời đi, những cung nhân đi cùng cô đến đây đều tái mét mặt.
Cung nữ mặc áo màu xanh lam trước đó đã ngăn cản Hoắc Dư Ninh xuống nước, cẩn thận hỏi: “Chủ nhân, đó là quý phi nương nương, chúng ta cứ như vậy rời đi, liệu có bị hoàng thượng trách tội không?”

Hoắc Dư Ninh nhìn con cá to trong lòng, ánh mắt sáng lên, cô cười lạnh rồi nói: “Ta không động vào, cũng không trêu chọc nàng ta, ở lại làm gì?”

Cung nữ trẻ lo lắng nói: “Đó là con gái của đại tướng quân, Tô tướng quân vẫn đang xông pha chiến đấu ở tiền tuyến, nếu bọn họ cắn ngược lại chúng ta, hoàng thượng chắc chắn sẽ trách tội người đấy ạ.”
Đừng có mơ!

Nếu có thể liên lạc với hai anh trai, Hoắc Dư Ninh nhất định sẽ cho nổ tung cái hoàng cung khổng lồ này.

Thật là một nơi quỷ quái, từ bé đến giờ Hoắc Dư Ninh chưa từng phải chịu đựng nhiều khổ cực như thế.
Đôi mắt hồ ly xinh đẹp của Hoắc Dư Ninh nhìn chằm chằm người cung nữ bên cạnh, cô khẽ cười và nói: “Đào Thanh, ngươi cả nghĩ quá rồi, gã cẩu hoàng đế đó…”

Đào Thanh không để ý đến cấp bậc, vội vàng tiến lên bịt miệng Mỹ nhân nhà cô ta, trên trán toát mồ hôi vì sợ hãi.

Đào Thanh thấp giọng, run sợ cầu xin: “Chủ nhân, xin người nói năng cẩn thận!”
Hoắc Dư 7Ninh không nhìn rõ mặt đối phương, nhưng cô đoán người này có thể là phi tần cao nhất của hoàng đế Đại Càn ở cung Chung 7Túy.

Hoắc Dư Ninh khẽ khịt mũi, ôm con cá chép rồi xoay người rời đi.

Cô tránh tất cả các phi tần có chứ2c vị cao hơn mình.
Hoắc Dư Ninh dẫn theo cung nhân ra khỏi cung Chung Túy, buổi tối có thêm đồ ăn, cô vui vẻ ăn cá nướng.

Sau khi Tô Tĩnh Thư bị ngất, cô ta đã đợi được vị hoàng đế cao quý nhất của vương triều Đại Càn.

Lúc mở mắt ra, Tô Tĩnh Thư thấy một bóng người đứng bên cửa sổ, cô ta còn tưởng là Nam Cung Sưởng nên khẽ kêu lên: “A Sưởng, em nằm mơ.”
Mơ thấy hắn biến thành một gã thái giám khúm núm.

Tô Tĩnh Thư không dám nói ra lời này vì sợ tổn thương lòng tự trọng của đối phương.