Hoắc Gia Phu Nhân Lại Mở Sạp Bói Rồi

Chương 1238: Ngoại truyện



Sau khi uống xong, Hoắc Dư Ninh thoải mái lau miệng.

Cô cúi đầu nhìn Đào Thanh đứng dưới gốc gây, tủi thân nói: “Tiểu Đào,k ta muốn ăn thịt.”

Mùi cá tanh khiến Hoắc Dư Ninh không nếm được mùi vị của rượu, cảm thấy rượu xuống cổ họng như đang càco cấu cổ họng. Hoắc Dư Ninh càng nghĩ càng tức, cô không có thịt ăn, bị nhốt, chỗ chết tiệt này còn là nơi hoàng quyền cao hơn tất cả, tính mạng của cô bất cứ lúc nào cũng có thể gặp nguy hiểm, đây là nơi quái quỷ nào vậy!

Đào Thanh nghĩ rằng bà cô này không vui vì không được ăn thịt.

Cô ta thấp giọng khuyên: “Chủ nhân, triều đại của chúng ta đang rơi vào cảnh chiến tranh rối loạn, khắp nơi đều có thiên tai, phía nam bị lũ lụt, phía bắc thì hạn hán. Cuộc sống của người dân bây giờ vô cùng khổ cực, bệ hạ ra lệnh giảm bớt chi tiêu của hậu cung cũng là hợp tình hợp lý.”
Nghe thấy câu này, vẻ mặt của Đào Thanh lập tức trở nên hoảng loạn, cô ta thấp giọng khuyên nhủ: “Chủ nhân! Người hãy kiềm chế một chút, cẩn thận họa từ miệng mà ra. Nếu lời này truyền đến tai hoàng thượng, tất cả mọi người trong cung Trữ Tú sẽ bị liên lụy.”

Hoắc Dư Ninh hơi say, cô giơ tay chống đầu, chớp chớp đôi mắt mê người.

Cô đột ngột nói: “Ta muốn về nhà, muốn rời khỏi đây.”
Đào Thanh ngẩng đầu lên, nhìn thấy chủ nhân đang dựa vào cành cây, toàn thân được bao phủ bởi một tầng ánha trăng, phảng phất như một vị tiên giáng trần.

Đào Thanh đã phục vụ An mỹ nhân gần một tháng, mỗi lần nhìn thấy khuôn mặt đẹp nghiêng nước nghiêng thành của chủ nhân, cô ta vẫn không khỏi kinh ngạc.

Khuôn mặt này quá đẹp, đẹp đến mức ngay cả một người phụ nữ như cô ta cũng phải cảm thấy thương tiếc.
Ngay sau đó, cô ta đổi giọng: “Nếu người thật sự muốn ăn thịt, ta và Lưu công công ở phòng bếp là đồng hương, ta sẽ bảo ông ấy làm cho người một ít thức ăn mặn.”

Hoắc Dư Ninh dựa trên cây, khịt mũi nói: “Ta không ăn đồ thừa của người khác.”

Hoắc Dư Ninh ngẩng đầu nhìn vầng trăng trên bầu trời đêm, nhỏ giọng nói: “Nếu quốc gia sắp diệt vong, canh giữ một vương triều đổ nát như vậy có ích lợi gì?”

Giọng nói của Đào Thanh lần này cũng trở nên nặng nề: “Chủ nhân không thể nói như vậy! Không có Đại Càn, không có bệ hạ, tất cả người dân sẽ trở thành nô lệ hèn mọn nhất của nước khác.”

Hoắc Dư Ninh xoa mi tâm than thở: “Thật sự là hoàng quyền khiến người ta đau đầu, chế độ nô lệ cũng thật là đáng ghét.”

Đào Thanh tự tin nói: “Đại Càn bây giờ rất gian nan, nhưng ta tin rằng đất nước sẽ vượt qua thôi!”