Hoắc Gia Phu Nhân Lại Mở Sạp Bói Rồi

Chương 1239: Ngoại truyện



Nghe thấy sự tích của Hoắc công tử, Hoắc Dư Ninh bắt đầu cảm thấy hứng thú.

Nhưng cô mơ hồ cảm thấy hơi quen, trong đôi m1ắt tinh ranh lóe lên một tia sáng mờ, trong lòng có một suy đoán táo bạo. Liệu cô có thể bắt đầu từ đây và tìm đường tắt để trở về thế giới ban đầu không.

Mẹ cô gửi cô đến đây, chắc chắn có ẩn ý nào đó.
Đứng trong sân, ánh mắt cung kính của Đào Thanh biến mất, đôi mắt tràn đầy lạnh lùng và phức tạp nhìn chằm chằm bóng lưng đang rời đi của Hoắc Dư Ninh.

Cô ta chỉ là một cung nữ nhỏ bé của cung Trữ Tú, làm sao có thể gặp được bệ hạ?
Hoắc Dư Ninh nhìn chằm chằm Đào Thanh, hỏi dò:2 “Hoắc công tử mà ngươi nói tên là gì?”

Đào Thanh nói tên của Hoắc công tử cho Hoắc Dư Ninh.
Hoắc Dư Ninh không có ấn tượng gì về vương triều Đại Càn, nhưng cô lại thuộc lòng tên của cha và quá trình sinh ly tử biệt của cha mẹ trong mỗi kiếp luân hồi.

Hoàng đế Đại Càn là bạn tốt và cũng gần như là học trò của cha.
Dù sao cũng là kiếp luân hồi đầu tiên của cha và mẹ, chẳng lẽ bọn họ không muốn nhìn thấy vương triều Đại Càn sụp đổ?

Nếu Hoắc Dư Ninh có thể khôi phục lại sự thịnh vượng của vương triều Đại Càn, có phải nhiệm vụ sẽ hoàn thành, và cô sẽ được rời khỏi cái nơi quái quỷ không có nhân quyền này không.
Trời ạ!

Đây là nơi cha và mẹ luân hồi đời thứ nhất.
An mỹ nhân bảo Đào Thanh đi gặp bệ hạ, chẳng lẽ đối phương đã phát hiện thân phận của cô ta.

Đào Thanh tạm thời không chắc chắn, cô ta chỉ biết rằng An mỹ nhân có tính cách kỳ quái, cả gan làm loạn, toàn thân tỏa ra khí chất của một cô gái gia đình quyền quý.
“Chủ nhân!”
<7br>Đào Thanh sợ hãi hô lên, nhấc chân lao tới, vươn tay ra muốn bắt lấy Hoắc Dư Ninh.

Lúc này, Đào Thanh dường như đã bi2ến thành một người khác.
Chiếc váy cung trang màu lam nhạt theo Hoắc Dư Ninh vững vàng đáp xuống đất mà từ từ rủ xuống, lộ ra vòng eo yêu kiều, cũng khiến cô giống như tiên nữ giáng trần, trên người có một luồng tiên khí vừa yêu mị vừa quyến rũ.

Hoắc Dư Ninh vừa đứng vững thì vỗ vai Đào Thanh, bàn tay cô mềm mại, nhưng khi đè lên vai Đào Thanh cũng rất nặng: “Bây giờ ngươi hãy đi mời bệ hạ tới đây, hãy nói rằng ta có biện pháp giúp hắn giải quyết rắc rối, bảo hắn tới đây ngay nhé!”
Cô công chúa nhỏ của nhà họ Hoắc hiểu như vậy chỉ vì một câu vừa là thầy vừa là bạn của Đào Thanh.

Đào Thanh còn không biết vì một câu nói của mình khiến vai vế của Hoắc Dư Ninh và hoàng đế Đại Càn bị đảo lộn.
Cô ta tỏa ra khí thế hung hãn, đó là sát khí đẫm máu mà chỉ những người bước ra từ đống xác chế0t mới có được.

Hoắc Dư Ninh tránh đi cánh tay đang vươn ra của Đào Thanh, cô nhẹ nhàng xoay người giữa không trung rồi vững vàng đáp xuống đất.
An mỹ nhân kiêu ngạo nhưng không tự phụ, vẻ ngoài ngây thơ, đôi mắt đẹp khó dò thỉnh thoảng lộ ra vẻ lạnh lùng nguy hiểm như vực sâu, khiến người ta không thể nhìn thấu.

Nghĩ đến việc đối phương có thể giúp bệ hạ thoát khỏi khó khăn, Đào Thanh mặt không biểu cảm quay người rời đi.

Bước được vài bước, Đào Thanh giậm chân xuống đất rồi bay lên không trung, sau đó nhảy vài cái, bay ra khỏi bức tường cao của cung Trữ Tú.