Hoắc Gia Phu Nhân Lại Mở Sạp Bói Rồi

Chương 1240: Ngoại truyện



Đôi mắt hồ ly xinh đẹp của Hoắc Dư Ninh hoàn toàn được thừa hưởng Thiên Nhãn từ Tần Nguyễn, trên đời này không có gì có tkhể thoát khỏi đôi mắt cô.

Yêu ma quỷ quái còn không thể che giấu trước mặt Hoắc Dư Ninh, chứ đừng nói đến Đào Thcanh chỉ là một người bình thường có ba hồn bảy vía.

Từ lần đầu tiên đến vương triều Đại Càn, không hiểu sao lại atrở thành An mỹ nhân trong hậu cung, cô đã nhìn thấu Đào Thanh, biết đối phương là người do cẩu hoàng đế sắp xếp bên cạnh mình. Sát khí màu đen dày đặc quấn quanh người Tiểu Hồng gần như bao phủ cô ta, Tiểu Hồng trầm giọng nói: “Vương triều Đại Càn bây giờ rất loạn, thiên tai liên miên ở cả hai miền nam bắc, nếu quốc khố bị cướp sạch, vương triều Đại Càn sẽ hoàn toàn diệt vong! Tiền tuyến không lấy được lương thảo và vũ khí, nhân dân đang chìm trong nước sôi lửa bỏng không nhận được tiền cứu trợ, điều đó chắc chắn sẽ dẫn đến ngoại địch xâm lược. Đến lúc đó toàn bộ thần dân của vương triều Đại Càn, kể cả con cái của họ sẽ vĩnh viễn trở thành nô lệ của quân xâm lược.”

Hoắc Dư Ninh nhẹ nhàng vuốt ve cán chiếc roi vàng, động tác dịu dàng như vuốt ve thú cưng.

Giọng điệu của cô hờ hững và thản nhiên: “Nhưng những chuyện này không liên quan gì đến ta.”
Hoắc Dư Ninh đặt tay lên eo, đầu ngón tay xinh đẹp chạm vào cán chiếc roi vàng đang quấn quanh eo.

Hoắc Dư Ninh chậm rãi cụp mắt xuống, lạnh lùng hỏi: “Cô có biết quốc khố ở đâu không?”

Nữ quỷ tên Tiểu Hồng nhìn thấy Hoắc Dư Ninh chạm vào chiếc roi, linh hồn theo bản năng trở lại bình thường.
Bây giờ đã tìm ra manh mối để quay trở về, Hoắc Dư Ninh không định hết ăn rồi lại nằm chờ chết như thế này nữa, cô bây giờ cũng chẳng còn gì để mất.

Có thể về sớm một ngày, đối với Hoắc Dư Ninh chính là giải thoát.

Hoắc Dư Ninh đột nhiên hô lên với căn phòng trống: “Tiểu Hồng!”
Không được!” Tiểu Hồng trợn mắt, nghiêm khắc ngăn cản.

Hoắc Dư Ninh lạnh lùng nhìn chằm chằm nữ quỷ đã trở nên bạo dạn hơn trước rất nhiều, thấy vẻ mặt đầy khẩn trương và bất an của đối phương.

Bị từ chối, cô công chúa nhỏ nhà họ Hoắc cũng không tức giận, ngược lại nghi hoặc hỏi: “Tại sao?”
Khuôn mặt lạnh lùng vô tình khiến người khác phải rùng mình.

Tiểu Hồng im lặng, một lúc lâu sau mới lên tiếng: “Cô là phúc phi do Quốc sư lựa chọn, vì vậy cô nên gánh vác trách nhiệm của mình và giúp Đại Càn vượt qua khó khăn.”

Hoắc Dư Ninh dường như nghe thấy điều gì đó rất buồn cười, cô không khỏi bật cười thành tiếng, cười đến chảy cả nước mắt.

Hoắc Dư Ninh dùng đầu ngón tay lau nước mắt nơi khóe mắt, lớn tiếng hỏi: “Vượt qua khó khăn không thành vấn đề, nhưng ta có ích lợi gì?”

Thấy Hoắc Dư Ninh động tâm, Tiểu Hồng vội vàng nói: “Hoàng… Bệ hạ sẽ phong cô làm hoàng hậu!”

Hoắc Dư Ninh rùng mình, vẻ mặt đầy chán ghét, cô khẽ tặc lưỡi và nói: “Phong hoàng hậu thì thôi đi, cứ để ta lấy một nửa bảo vật trong quốc khố, nếu không khỏi cần bàn nữa.”

Vẻ mặt Tiểu Hồng tràn đầy đau lòng, không chút nghĩ ngợi nói: “Không được! Cô là phúc phi của bệ hạ!”