Hoắc Gia Phu Nhân Lại Mở Sạp Bói Rồi

Chương 1243: Ngoại truyện



Hoắc Dư Ninh vừa dứt lời, Tiêu Quân An còn chưa kịp lên tiếng, An Kim lại nhảy ra.

Gã chỉ vào Hoắc Dư Ninh, ra vẻ hung ác kmà lớn tiếng chỉ trích: “To gan! An mỹ nhân, cô thật kiêu ngạo, không sợ bị tru di cửu tộc sao?” Thấy đối phương sợ hãi nhìn chằm chằm mình, khóe miệng Hoắc Dư Ninh cong lên cười nhẹ.

Đôi môi đỏ của cô khẽ mấp máy, lời nói ra khiến người khác phải rùng mình: “Nếu còn dám nhiều lời, cẩn thận ta rút lưỡi ông, khiến ông dù là quỷ cũng không có chỗ kêu oan!”
Kể từ sau cuộc chiến tranh một năm trước, thiên tai liên tiếp xảy ra, mọi thứ đều thay đổi.

Toàn thân An Kim run rẩy, sắc mặt của mấy thị vệ đeo đao canh giữ trong phòng cũng tái nhợt.
“Ví dụ như ta cầm vũ khí trong tay, chỉ cần ngón trỏ và ngón giữa khẽ bóp, cho dù cách ta cả trăm mét, ngươi cũng sẽ lập tức ngã xuống đất chết tươi.”

Tiêu Quân An cau mày, cảm thấy điều này thật hoang đường.
Nhắc đến chuyện này, Hoắc Dư Ninh lập tức hào hứng.

Cô vươn tay, tạo hình ngón cái, ngón trỏ và ngón giữa giống một khẩu súng rồi chỉ vào Tiêu Quân An.
Có thể nói vũ khí của họ lũng đoạn toàn bộ hành tinh xanh.

Tiêu Quân An cau mày, khó hiểu hỏi: “Vũ khí nóng?”
Giọng điệu âm trầm đó khiến da đầu An Kim tê rần.

Gần đây kinh thành không được yên bình cho lắm, yêu ma quỷ quái hoành hành, thỉnh thoảng lại gây ra một số vụ thảm án khiến dân chúng hoảng sợ bất an.
Từ trong ra ngoài, An mỹ nhân đều lộ ra vẻ thần bí và tà ác.

Hoắc Dư Ninh rất khó chịu khi bị cắt ngang, cô nhướng mày liếc nhìn An Kim đang toát đầy mồ hôi.
Tiêu Quân An thấy Hoắc Dư Ninh không giống một cô gái bình thường, người bình thường khi nghe thấy ma quỷ đều sợ mất hồn mất vía.

Hắn lại hỏi: “Nàng nghĩ sao về chiến tranh nơi biên cương?”
Hoắc Dư Ninh cười hỏi: “Ngươi đã nghĩ xem muốn cầu xin ta thế nào chưa?”

Đôi môi mỏng của Tiêu Quân An mím chặt, khuôn mặt vốn đã vô cảm lại càng trầm hơn.
Trên triều đình sáng nay, có đại thần còn báo cáo rằng, trong kinh thành xuất hiện yêu quái ăn tim người, chuyên móc tim người để ăn, khiến người dân không dám ra ngoài khi trời tối.

Phải biết rằng kinh thành trước đây mọi nhà đều thắp đèn cho đến tận sáng, bao nhiêu người dân đi dạo trên đường phố vào ban đêm, họ ăn đồ ăn đêm, đoán câu đố đèn lồng, xem xiếc, cuộc sống vô cùng thoải mái.
Nhưng hắn vẫn giữ thể diện và hỏi: “Trên đời này có loại vũ khí lợi hại như vậy sao?”

Nghe được câu hỏi ấy, Hoắc Dư Ninh kiêu ngạo hừ một tiếng: “Đương nhiên là có, hơn nữa so với nó còn có vũ khí lợi hại hơn cơ, chỉ cần số lượng đầy đủ, nó có thể phá hủy cả một tòa thành.”
Đừng nhìn An Kim quát toc như vậy, nhưng thật ra là ngoài mạnh trong yếu.

Gã có một nỗi sợ hãi không thể giải thích được đối với Hoắc Dư Ninh.
Đôi mắt đen như mực, phảng phất có thể nuốt chửng lòng người của đối phương khiến An Kim có cảm giác nội tâm không thể nào che giấu.
Hắn nói: “Nàng có thể giải quyết lũ ma quỷ đang hoành hành trong dân gian ư?”

Vẻ mặt Hoắc Dư Ninh đầy kiêu ngạo, rất tự tin nói: “Thứ mà bà đây không sợ nhất chính là yêu ma, ta chỉ cần vài phút là giải quyết được bọn chúng!”
Có thể thấy bọn họ sợ lũ yêu ma quỷ quái trong kinh thành đến mức nào.

Tiêu Quân An biết kinh thành có ma quỷ đang ẩn nấp, Quốc sư cũng không thể làm gì được.