Hoắc Gia Phu Nhân Lại Mở Sạp Bói Rồi

Chương 1246: Ngoại truyện



Hoắc Dư Ninh nghe ra ý tứ sâu xa trong lời nói của gã người hầu, cô không nói tiếp.

Lầu xanh là nơi nào, là nơi đànk ông mua vui, còn phụ nữ bán rẻ tiếng cười. Hoắc Dư Ninh vừa thốt ra câu này là cô và Tiêu Quân An lập tức trở thành những vị khách quý nhất đêm nay của Vạn Hoa Lâu.

Gian phòng số một chữ Thiên của Vạn Hoa Lâu trị giá một nghìn lượng một đêm, bên trong còn có tứ đại hoa khôi của lâu bầu bạn.
“Hai vị khách quan, tứ đại hoa khôi của Vạn Hoa Lâu bọn ta đến rồi ạ!”

Tiếng gào to của gã người hầu Giang ca vang lên bên ngoài cửa.
Hoắc Dư Ninh quen kiểu sống sung sướng thoải mái ở hiện đại rồi, bất kể là ăn mặc hay nhà ở đều phải tốt nhất.

Cô không hề nghĩ ngợi mà nói: “Tất nhiên là loại tốt nhất.”
Ở trong mắt của Hoắc Dư Ninh, ngoại trừ cha và hai anh trai ra, tất cả đàn ông trên đời này đều không có sức chống cự đối với sắc đẹp.

Cẩu hoàng đế cũng là như thế, chẳng qua là ra vẻ thận trọng thôi.
An Kim đứng ở một bên chứng kiến tất cả, không tự chủ được mà giật giật khóe miệng.

Lá gan của An mỹ nhân này lớn thật đấy.
Hoắc Dư Ninh đứng trong căn phòng tràn ngập mùi son phấn mà cảm giác mũi sắp nghẹt, giống như bị một cái túi thơm to đùng bịt mũi vậy.

Mùi son phấn ở đây quá nồng, màu sắc đồ trang trí trong phòng cũng rất lộng lẫy.
Bệnh thích sạch sẽ của công chúa nhỏ nhà họ Hoắc bùng phát, cô vội vàng ném cây roi trở về chỗ cũ.

Cô chà xát mạnh các ngón tay của mình, cảm thấy như thể chúng bị dính thứ gì đó bẩn thỉu không tả nổi.
Bàn tay vừa chạm vào chiếc roi kia xoa mạnh vào bộ quần áo do tú nương hàng đầu trong cung may cho đối phương.

“Ừm?”
Cây roi trong tay cô được chế tác rất kém cỏi, hoàn toàn không cùng đẳng cấp với cây roi vàng của cô.

Chất liệu tay cầm thô ráp, đuôi roi có vệt máu đỏ sẫm, khiến người ta vô thức nghĩ đến công dụng của nó.
Tiêu Quân An nghe vậy thì lông mày nhíu chặt lại, khuôn mặt tuấn tú vốn đã lạnh lùng của hắn càng trở nên u ám hơn, hơi thở không vui khuếch tán ra không hề che giấu.

Nếu không phải vì muốn làm cho Hoắc Dư Ninh vui vẻ, hắn tuyệt đối sẽ không bước vào nơi bẩn thỉu như thế này.
Thấya vị này mặc trên người bộ quần áo bằng gấm La Ngọc, khí chất không tầm thường, vừa nhìn là biết xuất thân quý tộc rồi, thế nên nụ cười trên mặt gã càng thêm tươi rói.

Giang ca tự mình dẫn hai người bọn họ lên lầu, gã hỏi: “Ở đây bọn ta có rất nhiều phòng, không biết các vị muốn loại phòng giá bao nhiêu?”
Cổ đại ăn chơi cởi mở như thế cơ à, lại còn thú vui như vậy, đúng là được mở rộng tầm mắt thật đấy.

Hoắc Dư Ninh bước tới xem giá tra tấn, nhìn thấy cây roi đỏ trên giá bèn cầm lên.
Tiêu Quân An có cảm giác ở vai nên quay đầu nhìn cô bằng ánh mắt nghi hoặc.

Hoắc Dư Ninh mặt không đổi sắc, cười híp mắt nói: “À, không có việc gì, chỉ là ta nhìn thấy trên áo ngươi có vết bẩn thôi.”
Nghe thấy tứ đại hoa khôi đã tới, Hoắc Dư Ninh đẩy mạnh vai của Tiêu Quân An.

Cô không để ý tới vẻ mặt lạnh lùng của đối phương mà nói đầy ẩn ý: “Mỹ nhân đến rồi kìa!”
Hoắc Dư Ninh vừa định gọi Đào Thanh thì nhớ ra đối phương đang bị cẩu hoàng đế phạt ở lại trong cung, cô không vui tặc lưỡi một tiếng.

Cô quay người, đi đến ngồi xuống bên cạnh Tiêu Quân An toàn thân toát ra hơi lạnh tự nhiên.
Hoắc Dư Ninh thực sự không thưởng thức được vẻ đẹp của bốn vị hoa khôi trước mắt này, có thể nói là cô hoàn toàn miễn dịch.

Thậm chí cô còn bắt đầu nhớ tới khuôn mặt đẹp như tranh vẽ và vô cùng quyến rũ của cha, cùng gương mặt lạnh lùng nhưng đẹp mê hồn của mẹ.
Ngày ngày được nhìn thấy gương mặt của họ cũng là một loại hưởng thụ về thị giác.

Đáng tiếc, mẹ ác quá, mẹ đẩy cô đến cái nơi quỷ quái này để chịu khổ chịu tội.
Trong phòng có rất nhiều thứ, đều dùng để cung cấp cho các khách hàng tới đây.

Hoắc Dư Ninh liếc mắt qua mấy món đồ chơi nhỏ, khi nhìn thấy giá tra tấn đơn giản ở cách đó không xa, cô nghẹn họng nhìn trân trối.
Giang ca dẫn bốn cô gái ăn mặc rất mát mẻ, như chỉ muốn phô bày hết vốn liếng ngạo nghễ trên người cho mọi người nhìn thấy, lắc eo đi vào phòng.

Nhìn thấy gương mặt của các cô gái này, biểu cảm trên gương mặt xinh đẹp của Hoắc Dư Ninh lập tức sụp đổ.
Những người đàn ông tới đây đơn giản là vì chuyện kia thôi.

Gãc người hầu tên là Giang ca đưa hai người vào bên trong, gã len lén liếc nhìn Tiêu Quân An mặt không biểu cảm.
Cô ta không chỉ dám khi quân, mà còn kéo hoàng thượng đến nơi bẩn thỉu này.

Đối phương đúng là không sợ văn võ bá quan trong triều, mỗi người một ngụm nước bọt có thể dìm chết cô ta.
Tiêu Quân An từ đầu đến cuối đều không ngẩng đầu lên, cũng từ chối phát biểu.

Thấy thái độ của hắn như thế, Hoắc Dư Ninh thầm nghĩ, anh bạn à, thật khổ cho anh quá.